Chọn Ngày Hoàn Nguyên Chương 15

Chương 15. Lời khai tiếp theo.

 

Tử My ngồi huỵch xuống đất, cô hoảng loạn đưa tay lên tự bịt miệng mình, ráng rặn từng chữ.

 

“K- không lẽ.. Cô lại giết người nữa..sao..? ”

 

Câu nói và thái độ không rõ ràng của Tử My khiến mọi người sửng sốt, ngỡ ngàng trước sự việc, Simon gặng hỏi.

 

“ Ý cô là sao hả Tử My.? Cô biết được chuyện gì.? ”

 

“ Có phải Kim Quý giết chị chủ hay không vậy.? ” Cris ngồi xuống đỡ cô bạn đứng dậy.

Nghe những nghi vấn mà mọi người áp đặt cho mình, Kim Quý chưa thể giữ mình tĩnh mà hét lên.

 

“ Không phải,. Tôi chưa bao giờ muốn giết chị chủ cả, tôi không phải là hung thủ.”

 

“ Vậy còn lời nói của Tử My có ý nghĩa gì – Simon cau mày hỏi – Tôi không nghĩ cô ấy cố ý đổ tội cho cô đâu.”

 

Mọi người im lặng một hồi lâu chờ Kim Quý lên tiếng, thế nhưng cô ta vẫn không thể nói gì. Chợt màn hình vi tính tối đen, Simon lật đật kiểm tra, anh định bụng không thể để Kim Quý trốn thoát được. Lúc định lấy điện thoại gọi cho ai đó, tiếng nói của Kim Quý phát lên từ màn hình đen, có vẻ cô ta chỉ tắt camera.

 

“ Đừng có ở đó mà phá cái máy, tôi vẫn còn ở đây.”

 

“ Cô làm gì mà phải tắt màn hình thế kia.? ” Simon dụi mắt mệt mỏi.

 

“ Vì tôi không muốn ái đó thấy mình trong bộ dạng phát điên, và cũng vì không thích thấy mặt ai kia thêm nữa.”

 

“ Ám chỉ tôi à. Vậy mà tôi cứ tưởng..”

 

“ Tưởng tôi trốn có phải không – Kim Quý xen ngang lời nói của Simon – hình như anh không tin tôi nhỉ.? ”

 

“ Xin lỗi vì điều đó, bây giờ cô có thể nói được rồi chứ.? ”

 

“ Được thôi, dù gì ở đây không phải chỉ có mình tôi là kẻ giết người duy nhất.”

 

Đa số thành viên cấp cao của Bát Long đều giết người, dù là vô tình hay cố ý thì bàn tay của họ đã dính máu. Chưa kể, một khi bước vào con đường Xã hội đen rồi thì không thể tránh chuyện chém giết.

 

Kim Quý cũng không ngoại lệ, xuất thân từ một tiểu thư nhà giàu có tiếng ở Nhật Bản, người đầu tiên cô sát hại là một vệ sĩ trong thời gian trốn khỏi nhà, cảm giác lần đầu tiên giết chóc khiến cô thích thú, đặc biệt là tra tấn. Từ đó về sau, những điều này luôn ám ảnh cô cho đến tận bây giờ.

 

“ Lúc nãy, tầm gần 12 giờ, tôi đã giết chết cô thư ký cũ của mình, xác của cô ta vẫn còn ở trong phòng riêng của tôi.” 

 

“ Thư ký của cô.? – Simon nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu – Tôi mới thấy cô ta chạy ra ngoài mà.? “

 

“ Đấy là người mới, còn người cũ thì tôi đã thủ tiêu rồi.”

 

Cris đang dìu Tử My đứng dậy, anh ngẫm nghĩ câu chuyện diễn ra, những lời nói ấp úng của Tử My vẫn khiến anh khó hiểu, bèn lên tiếng xen ngang.

 

“ Chỉ có thế thôi ư.? ”

 

“ Anh mong điều gì hơn thế à..” Kim Quý gắt giọng.

 

“ Chả biết, nhưng nếu chỉ có thể mà Tử My phải ngã quỵ thì thật đáng ngờ.”

 

Simon đứng thẳng người, lấy thêm một điếu thuốc ra và châm lửa, cứ mỗi lần căng thẳng là anh lại hút thuốc, dù rằng mới hút trước đó không lâu. Vừa kéo một hơi anh vừa nói.

 

“ Vậy bây giờ hãy hỏi Tử My xem, lý do vì đâu mà cô lại có thái độ như vậy, khi chúng ta đang phỏng đoán rằng Kim Quý giết người.? ”

 

Sắc mặt của Tử My nhợt nhạt thấy rõ, khi nghe thấy câu hỏi từ Simon, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh để trả lời.

 

“ Thật ra thì. Đây không phải lần đầu tiên Kim Quý giết người, đã có rất nhiều lần tôi đứng ra để giải quyết những vụ đó thay cho cô ấy. Cho nên, tôi có hơi bất ngờ khi biết Kim Quý lại làm mấy chuyện đó nữa.”

 

“ Hơi bất ngờ mà té xuống đất luôn thì lạ lùng quá đấy.” Simon cau mày nói, giọng có chút giễu cợt.

 

Song anh quay người lại, nhìn vào màn hình vi tính.

 

“ Câu hỏi cuối đây cùng đây. Nếu cô không phải hung thủ, vậy trong chúng ta cô nghi ngờ ai nhất.? ”

 

“ Cris Phillada.! ” Kim Quý trả lời đầy dứt khoát.

 

“ Cô nói gì – Cris hét lớn – Ý cô là sao.? ”

 

“ Sao là như thế nào, tôi chỉ trả lời câu hỏi của Simon mà thôi. Mà sao anh không tiết lộ với mọi người vấn đề kia nhỉ.? ”

 

“ Vấn đề kia.? – Simon quay nhìn Cris – Là vấn đề nào vậy.? ”

 

“ Chuyện đó chút nữa tôi sẽ trả lời khi đến lượt tôi, có thể quan trọng đấy. Nhưng bây giờ hãy cho tôi chút thời gian, để đến nơi con quái vật vi tính kia, dạy cô ta một bài học.”

 

Simon đưa tay ra hiệu cho Cris im lặng. Anh thấy, tình hình cứ cãi nhau thế này chả đi đến đâu. Simon hạ giọng nói.

 

“ Được rồi, nghi ngờ thì ai cũng có thể cả, anh có thể nghĩ tôi nếu anh muốn. Cho nên, hãy bình tĩnh và thay tôi lấy lời khai của những người còn lại đi.”

 

Nói xong, Simon quay lại chỗ Rosé đang ngồi. Cô ấy vẫn thừ người nhìn cái xác của chị mình, chắc cô chưa thể tin vào sự thật này. Cố gắng an ủi nhưng không thể nói lời nào, Simon thở dài một hơi rồi ôm chặt người yêu vào lòng.

 

Cùng lúc đó, Cris đang chuẩn bị lấy khẩu cung vài người chưa được hỏi theo lời Simon, Anh nghĩ sẽ dùng mấy câu lúc nãy để không xảy ra sơ xuất. Mặc dù thế, Cris sẽ bổ sung thêm theo cách của anh, bắt đầu từ Khan.

 

“ Được rồi. Bây giờ tôi sẽ hỏi cậu, Khan ạ. Anh đã làm gì và ở đâu khi buổi tiệc sắp bắt đầu.? ”

Biết trước sau cũng đến lượt mình, Khan không tỏ vẻ gì ngạc nhiên hay hoảng hốt, mà thoải mái trả lời.

 

“ Lúc nãy trước khi đến RedLand, tôi có tham gia một trận chung kết ở sàn Tiger One, đối thủ của tôi là một người Ý. Tôi và tên đó so tài để giành lấy chiếc đai vô địch WNM.”

 

“ Chi tiết đấy, thế anh thắng hay thua.? ”

 

“ Tất nhiên là thắng rồi – Khan cười híp cả mắt, tự khen bản thân – Một tay võ sĩ siêu hạng như tôi thì làm sao mà thua được.”

 

“ Chúc mừng cậu, thế chiếc đai đâu rồi.? ”

 

“ Ban đầu tôi định lấy cái đai đó làm quà cho chị chủ, nhưng mà..”

 

Khan ngừng nói và cúi đầu nhìn xuống đất, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó, hai con ngươi liên tục di chuyển. Thấy vậy, Cris tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng anh không nói ra vì bây giờ không phải lúc, nên anh vờ như lo lắng, hạ giọng hỏi.

 

“ Anh sao vậy.? Thấy không khỏe à.? ”

 

“ Chẳng sao cả, tôi chỉ đang nhớ lại mình đã làm gì trước buổi tiệc thôi.” Khan đáp.

 

“ Vậy tiếp tục nhé.!? Chiếc đai anh giành được hiện giờ đang ở đâu.? ”

 

“ Tôi đã kêu ông quản lý của tôi đem trả hoặc vứt đi rồi, vì tôi cảm thấy nó không đẹp, cho nên lúc sau tôi mua một chiếc nhẫn thay thế.”

 

“ Nghĩa là, cậu đã thay thế chiếc đai bằng một chiếc nhẫn làm quà sinh nhật, phải không.”

 

“ Đúng như vậy đấy.”

 

“ Chiếc nhẫn ấy tên gì vậy, có đắt tiền không.?”

 

Khan chống cằm suy nghĩ về cái tên của món trang sức anh đã mua, vì khá dài nên anh không nhớ rõ lắm.

 

“ Hình như Wittelsbach-Graff Diamond thì phải, tôi chỉ nhớ mang máng thế thôi, và giá của nó là 80 triệu đô.”

 

“ Cậu có vẻ giàu quá nhỉ.” Cris cười mỉa mai.

 

“ Anh không phải là người đầu tiên nói câu này đâu, nhưng tại sao anh chỉ toàn hỏi mấy thứ không đâu không thế.? ”

 

Bị bạn mình trách móc, Cris chỉ biết mỉm cười tạ lỗi.

 

“ Haha. Xin lỗi nhé, vậy quay lại vấn đề nào. Anh có thấy điều gì hoặc ai khả nghi hay không.? ”

Chọn Ngày Hoàn Nguyên Chương 16
Chọn Ngày Hoàn Nguyên.: Chương 14

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!