Chọn Ngày Hoàn Nguyên: Chương 9

Chọn Ngày Hoàn Nguyên Chương 9.: Cuộc họp mặt 2.

 

0 giờ 00 phút, ngày 7 tháng tám.

Đại sảnh tòa cao ốc Redland, nơi tổ chức tiệc sinh nhật.

 

Thảm đỏ trải dài từ cửa đại sảnh dẫn đến tận sâu vào trong phòng, khuất sau tấm rèm màu xanh ở trên bục sân khấu. Tấm rèm màu xanh dương bao phủ gần hết cả sân khấu, gió của máy điều hòa thổi rèm bay bồng bềnh nhưng không thể nào làm hé mở dù là một chút.

 

Ba người đầu bếp đứng thẳng người, hai tay để sau lưng túc trực bàn buffet ở bên phải đại sảnh. Năm, sáu người phục vụ và bảy, tám hầu nữ đứng thành hàng chờ phục vụ khách. Còn khách khứa thì chỉ có vài người lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Bát Long ngoài ra không còn ai khác. Phần nhiều người hầu như vậy đa số do Cris điều đến, chứ không phải là Dorothy xếp đặt.

 

Các vị lãnh đạo đã có mặt đầy đủ ở phòng tiệc, tạo thành hai nhóm nhỏ mà trò chuyện. Như Simon ở cạnh Rosé và Bạch Nữ, Cris cùng với Tử My và Khan. Riêng người trợ lý của Dương Nhật Kim Quý tay đẩy một chiếc xe vi tính chưa mở máy, đứng gần cửa ra vào.

 

Cris cầm ly rượu nhấp môi, nhìn Khan đang bấm điện thoại.

 

“ Những chuyện tụi mình đã bàn hãy giữ bí mật với mọi người nhé, sẽ không hay ho gì nếu tất cả làm loạn lên.”

 

“ Anh không cần lo về điều này – Khan bỏ điện thoại vào túi áo – Bản thân tôi biết phải thế nào mà.”

 

“ Chỉ là nhắc nhở chút thôi, mà những món quà đã đem vào phòng riêng của Dorothy hết rồi nhỉ.? ”

 

Khan nhún vai, anh cũng chẳng biết gì về điều này, từ lúc mới vào phòng là có một nữ nhân viên thân cận của Dorothy cầm một hộp gỗ khá lớn và yêu cầu các vị lãnh đạo bỏ quà vào đó, nói rằng đây là chủ ý của Boss. Rồi cô ta đem cái hộp đó ra khỏi phòng nhưng không biết đem đi đâu.

 

Tử My nhìn ngó nhìn nghiên để tìm ghế ngồi, nghe thấy Cris hỏi Khan nhưng anh ta không trả lời, cô liền chen ngang nói.

 

“ Đúng rồi đấy, lúc nãy tôi đi toilet thấy cô nhân viên đó đem mấy món quà vào phòng của Dorothy, lúc đấy tôi muốn vào phòng để chào hỏi chị chủ nhưng cánh cửa đã khóa và không nghe được tiếng động gì ở bên trong.”

 

“ Haha, tất cả những căn phòng của tập đoàn chúng ta đều dùng tường và cửa cách âm, không nghe gì cũng phải thôi.”  Cris lắc đầu cười.

 

Khan cũng mỉm cười theo.

“ Cô não cá vàng ư – Khan cũng mỉm cười theo –  Làm việc ở đây lâu rồi không lẽ không biết điều này.? ”

 

“ Đừng trêu tôi như thế chứ, tuy tôi làm việc trong tập đoàn nhưng đâu có thường xuyên ở đây, bởi vậy sao tôi biết vấn đề này được.” Tử My cau mày.

 

“ Đừng chọc Tử My nữa – Cris xua tay – Dạo này cô thế nào.? ”

 

“ Vẫn nhàm chán như mọi khi, tôi đang mới vướng vào một chuyện không hề nhỏ.”

 

Khan nhìn về phía bàn thức ăn vì bụng anh kêu lên liên tục, từ lúc đấu giải cho đến giờ anh chưa có cái gì trong bụng cả. Nhưng cũng thôi chuyện trêu ghẹo bạn mình.

 

“ Cô lúc nào mà không nhàm chán, dù giờ có hẹn cô đi vòng vòng dạo phố thì cô cũng có đi đâu, tối ngày chỉ biết công việc công việc, giờ tôi mới nhận thức được vì sao cô vẫn chưa có bạn trai đấy.”

 

“ Chuyện của tôi tự thân tôi lo được, xin miễn ý kiến nhé, hãy xem lại bản thân mình đi rồi hẵng nói người khác.”

 

“ Chỗ quen biết nên tôi mới quan tâm cô thế – Khan phì cười – Tôi cũng có đối tượng rồi, giờ chỉ việc tìm hiểu nhau thôi. Haha.”

 

Cris nhìn vào đồng hồ đeo tay hiệu Rolex của mình chỉ 0 giờ 15 phút rồi mà chưa thấy Dorothy xuất hiện, nhân vật chính lại trễ nải thật là không hay chút nào, anh quay qua Khan hỏi.

 

“ Làm gì mà Dorothy chưa đến thế nhỉ, anh thử gọi cho cô ấy xem.”

 

Nghe lời Cris, Khan lấy điện thoại định bấm số thì bỗng dưng họ nghe tiếng hét thất thanh của ai đó, quay lại thì thấy cô thư ký của Kim Quý ôm mặt chạy vội ra khỏi phòng. Cris liếc nhìn Simon đang đứng ngơ người ở chổ xe đẩy vi tính, đoán chắc tên này lại gây ra chuyện, anh quát lớn.

 

“ Mày lại làm cái quái gì thế hả Simon.? ”

 

“ Tao biết có biết đâu, tự cô đó nổi điên ấy chứ..” Simon ngỡ ngàng đáp.

 

Khan đứng phía bên phải Cris cũng lên tiếng càu nhàu.

 

“ Đừng nói anh đánh cô ta nhé, nếu thật là vậy thì tôi sẽ muốn đấm anh vài cái đấy.”

 

Simon vẫy vẫy ngón trỏ, anh ngồi xuống chỉ tay vào màn hình vi tính mà Rosé đã lau sạch, màn hình đen chợt chuyển sang màu trắng, hình ảnh đôi mắt của Kim Quý hiện lên màn hình, cô nheo mắt.

 

“ Người phá tôi lúc nào cũng là anh nhỉ, Simon.!? ”

 

“ Muốn gặp cô thì phải làm vài trò chứ nhỉ. Haha.- Simon ngồi xuống, kề mắt sát màn hình.- Không giận tôi chứ.? ”

 

“ Riêng anh thì không đâu.”

 

Nhìn cô bạn của mình dễ tính đến khó hiểu, Khan nói nhỏ vào tay Cris.

 

“ Hên là người gây chuyện là tên đó, không thì Kim Quý sẽ giết cô thư ký mất.”

 

“ Nhìn cô ấy sợ hãi chạy đi cũng đủ hiểu rồi, lúc nãy tôi quan sát sắc mặt của cô ta y như bị bỏ đói mấy ngày vậy.” Cris nghiêng đầu trả lời.

 

Kim Quý đưa mắt nhìn từng người có mặt ở đại sảnh.

 

“ Người thư ký của tôi đâu rồi.? ”

 

Tử My nãy giờ đứng im lặng, từ từ đi lại gần nơi Simon đang ngồi.

 

“ Người mà cậu vừa tha thứ vì sự lỗ mãng đã hù dọa cô ta chạy mất dép rồi.”

 

“ Xin cô hãy tha lỗi cho Simon và đừng đuổi việc cô thư ký ấy.”  Rosé cuối người năn nỉ

Bạch Nữ đang ăn socolate cũng xen ngang vào cuộc nói chuyện.

 

“ Không cần phải xin xỏ gì đâu Rosé ạ, tôi thấy tốt nhất là Kim Quý nên đuổi cô người làm ấy đi.”

 

“ Chuyện của tôi không cần cô lo đâu bác sĩ điên kia.- Kim Quý cau mày – Đừng có ở đó mà lên mặt với tôi.”

 

“ Lại cãi nhau rồi, lúc nào gặp mặt cũng như là cái chợ.”  Khan thở dài ngao ngán.

 

Trong khi đó, Cris lại mỉm cười thán phục vì câu nói của Bạch Nữ, thân là một bác sĩ nên cô ấy lo lắng cho người thư ký là chuyện đương nhiên. Trong các vị lãnh đạo của tập đoàn Bát Long, Kim Quý là người giàu nhất, cũng là người trả lương cho cấp dưới của mình cao nhất. 

 

Vì thế cô luôn đổi người liên tục bởi tính tình quái gở của mình, dù rằng những người đó thường không có kết quả tốt khi làm việc cho Kim Quý, nếu bây giờ Bạch Nữ không lên tiếng thì anh sẽ nói lên vấn đề này. Anh vỗ vai Khan.

 

“ Bây giờ thì khác, Bạch Nữ nói đúng mà.”

 

Simon nhìn lia hai người bạn của mình đang nổi đóa cải nhau, anh liền đứng giữa để giản hòa.

 

“ Thôi nào thôi nào, có gì đâu mà hai người lại căng như thế, tôi chỉ muốn gặp Kim Quý để hỏi chuyện thôi, với hôm nay là sinh nhật của Dorothy nên đừng mất vui như vậy. Haha.”

 

Nghe mấy câu trái tai từ thằng gây ra mọi chuyện, Cris tức mình quát lớn.

 

“ Mày còn nói được thế à.? Không phải vì mày mới có chuyện này xảy ra sao.! ”

 

 “ Thì sao nào – Simon quay qua nhìn, liếm môi đáp – nếu anh không thích thì cứ rời khỏi đây, bạn hiền ạ.”

 

Cris ngứa mắt vì tên láo lếu này, dù anh và Simon là bạn bè lâu năm nhưng trước giờ anh không thể chịu được cái tính trẻ con của hắn. Cris định bụng nếu tên Simon nói thêm bất cứ lời nào, anh sẽ đấm hắn vài phát để hắn thôi làm mấy chuyện không đâu. Cả hai người nhìn chằm chằm không chớp mắt. 

 

Bỗng đèn trong đại sảnh tắt hết, chỉ còn lại một ánh sáng rọi thẳng lên sân khấu ngay giữa tấm rèm. Tất cả mọi người có mặt đều nhìn lên sân khấu.

Chọn Ngày Hoàn Nguyên: Chương 10
Chọn Ngày Hoàn Nguyên: Chương 8

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!