Chọn Ngày Hoàn Nguyên: Chương 10

Chọn Ngày Hoàn Nguyên Chương 10.: Chúc mừng sinh nhật, Dorothy đáng mến.

 

22 giờ 33 phút, ngày 6 tháng tám.

Cao ốc RedLand, phòng làm việc của Dorothy.

 

Với tay lấy chiếc lược trong hộc bàn trang điểm, Dorothy từ từ chải mái tóc óng mượt của mình, tóc cô dài gần nửa lưng, đôi mắt to tròn và khuôn mặt thon gọn nhìn hao hao giống Róse. Khó mà so sánh chị em họ ai đẹp hơn ai vì cả hai đều có một nét đẹp riêng biệt thu hút người nhìn. Rosé mang vẻ hiền hậu, đoan trang thục nữ, 

 

Dorothy thì đậm đà khó cưỡng, một chút lả lơi, một chút dịu dàng. Cộng thêm chiếc váy trắng cô đang diện trên người thì đố một thằng đàn ông nào có thể kìm chế được khi nhìn vào cô. Tiếc rằng trong phòng này chỉ có một mình Dorothy với cô trợ lý, và cô chỉ ăn mặc thế này trước những người bạn của mình. Dorothy không có nhiều bạn cho lắm, tầm tầm vài thành viên chủ chốt của tập đoàn, và một cô gái tên Sam, là người đã tặng cô chiếc váy.

 

Tiếng gõ cửa vang lên vài nhịp, Dorothy bỏ chiếc lược xuống và nhìn qua cô trợ lý, ra hiệu cho cô ta xem ai đang đứng ở ngoài. Nhìn vào mắt thần thấy … Cô trợ lý quay lại thưa.

 

“ Thưa Boss, … Đang đứng chờ ạ.”

 

Dorothy nhìn qua tấm gương và trả lời.

 

“ Mở cửa cho người đó vào đi.”  

 

Cánh cửa mở ra, người này bước nhanh vào phòng, đưa mắt ngó tới ngó lui xung quanh rồi bước lại chỗ Dorothy đang ngồi.

 

“ Lâu rồi không gặp nhỉ, dạo này vẫn khỏe chứ bạn hiền.!? ”

 

Dorothy vẫy tay ra hiệu cho người trợ lý ra ngoài, cô ta gật đầu nhận lệnh, lấy thỏi son từ trong túi áo ra để xuống bàn, rồi nhanh chân đi ra khỏi phòng, sau khi nghe tiếng đóng cửa Dorothy mới trả lời người này.

 

“ Vừa mới gặp vài ngày trước mà, lâu cái gì cơ.”  

 

Người này đi tới chỗ ghế sofa, ngồi bịch xuống.

 

“ Với tôi thì nó dài đăng đẳng đấy, bạn hiền ạ.”

 

Dorothy chỉnh ghế hướng về phía người này đang ngồi, cười mỉm nói.

 

“ Cậu muốn gì đây, còn hơn một tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ đãi tiệc, đến tìm tôi trước có chuyện gì nào.? ”

 

“ Không có gì quan trọng đâu, chỉ là tôi muốn đưa món quà của tôi đến tận tay cô thôi, haha.”

 

“ Chút nữa không được sao, đâu cần gấp đến vậy chứ. Tôi có dặn người trợ lý đến giờ đi lấy quà và đem về đây rồi, cho nên cậu không phải cất công đến làm gì.”

 

“ Không sao đâu, dù gì tôi cũng ôn lại chút kỉ niệm, và muốn hỏi cô một vài chuyện.”

 

“ Cậu cứ nói.” – Dorothy quay lại nhìn gương tiếp tục trang điểm.

 

“ Cris Phillada vẫn khỏe chứ.? ”

 

“ Gì thế.? – Dorothy nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc – Hôm nay cậu ăn nhầm thứ gì à, toàn hỏi mấy câu khó hiểu vậy.? ”

 

“ Tìm chuyện nói để giết thời gian thôi, tôi nghe được là Simon và Rosé đã đính hôn rồi phải không.? ”

 

Dorothy cầm thỏi son của người trợ lý để lại lúc nãy, vừa tô môi vừa trả lời.

 

“ Đúng vậy, dù gì hai đứa nó yêu nhau cũng lâu lắm rồi, tôi cũng không nên cấm cản nữa.”

 

“ Thật tốt quá, chờ Simon đưa thiệp cưới lâu lắm rồi đấy.” Người này phì cười.

 

“ Sẽ nhanh thôi mà, câu là một thành viên không thể thiếu trong lễ cưới đâu, haha.”

 

Cả hai im lặng vài phút, người này chú tâm nhìn Dorothy kẽ mắt, song lấy điện thoại ra bấm bấm gì đấy rồi lại nhìn chằm chằm cô bạn của mình và nói.

 

“ Cô có nhớ chúng ta đã gây dựng lên tổ chức Bát Long này như nào không.! ”

 

Nghe thấy câu hỏi, Dorothy bỗng cảm thấy hơi khó chịu, cô cau mày.

 

“ Tranh giành miếng ăn, chém giết các kiểu nên mới có ngày hôm nay. Mà sao cậu lại nhắc đến chuyện này.? ”

 

“ Không, nhắc lại cho vui thôi – Người này ngước mặt nhìn lên trần nhà – thật thì đấy là thời gian khó khăn nhỉ.”

 

“ Vui à.? Tôi thì thấy không mấy dễ chịu với câu hỏi đó đâu.”

 

“ Haha. Vậy nói chuyện khác nhé, cô có nhớ người nào tên là Khả Ngọc không.? ”

 

Sắc mặt của Dorothy tái xanh, cô mở to mắt nhìn người này.

 

“ Làm sao cậu biết cô gái tên Khả Ngọc.? ”

 

“ À, cô ta là người bạn thuở nhỏ của tôi, thiết nghĩ chắc hai người quen nhau vì có lần cô ta hỏi tôi về vị chủ tịch của tập đoàn Bát Long.”

 

Dorothy không nói thêm lời nào, tay cầm chặt hộp phấn khiến nó muốn nứt cả khớp. Chú ý thấy cô bạn trở nên im lặng run rẩy, cái thái độ tỏ vẻ hiền hậu lúc nãy không còn nữa, thay vào đó là sợ hãi và nỗi bất an.

 

 Thấy vậy, người này mỉm cười, hỏi với giọng đùa cợt.

 

“ Đừng lo lắng, cô ta không bị gì đâu, giờ cổ đang là người thực vật và nằm trong tôi, tôi hỏi như vậy vì nghĩ rằng cô sẽ đến thăm cô ấy.”

 

Dorothy cố trấn an bản thân thôi bớt run rẩy, hít một hơi thật sâu cố gắng nói để không bị lấp.

 

“ T-tôi không biết ai có tên đó cả, nay là sinh nhật tôi, làm ơn đừng hỏi mấy chuyện không đâu.”

 

Nghe mấy câu nói như muốn hết hơi của cô bạn, người này cười lớn.

 

“ Hahaha, Không quen cũng không sao, tôi chỉ muốn tìm bạn của người tên Khả Ngọc đó thôi, tôi không có liên quan gì đến cô ta nhưng cứ để cổ ở mãi trong nhà tôi thì không hay lắm.”

 

Đột nhiên Dorothy hé môi cười một cách quái gở, đôi mắt trợn lên, nhìn y như một con thú muốn xé toạc con mồi.

 

“ Vậy thì cậu đưa người đó đến chỗ tôi đi, tôi sẽ nhờ Bạch Nữ chữa trị.”

 

Im lặng nhìn vẻ mặt đang kinh tởm của Dorothy, người này thầm nghĩ. Chắc chắn cô ta đã mắc bẫy của mình, vậy mà dám nói rằng không quen biết người tên Khả Ngọc, món quà mà mình sắp dành cho cô ta quả rất giá trị.

 

“ Được sao.? Sẽ không phiền cô chứ.? ”

 

“ Không phiền đâu, cứ để tôi lo.”

 

“ Vậy cám ơn nhé, được cô giúp như vậy tôi cũng an tâm mà tìm bạn bè của Khả Ngọc.”

 

Người này nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình, đã 22 giờ 45 phút. Cũng gần đến giờ buổi tiệc sinh nhật bắt đầu, và cũng gần đến giờ..

 

“ Màu son của cô hôm nay khác với mọi khi nhỉ.!? ” Người này tựa lưng ra sau nói.

 

Có vẻ như đã đạt được mục đích gì đó, Dorothy thở phào và nét mặt trở lại bình thường. Cô quay lại bàn trang điểm, nhìn vào tấm gương và đáp.

 

“ Đẹp chứ. Lúc nãy tôi nhờ người trợ lý mua cây son mới vì cây củ đã dùng hết rồi. Đây là mẫu vừa được ra mắt cách đây hai ngày đấy.”

 

Bỗng dưng tầm nhìn của Dorothy mờ dần, mọi vật xung quanh trở nên chao đảo làm cho cô ngã người về sau té xuống đất, tay chân không còn hoạt động được và trở nên khó thở cực độ. Cố gắng thở gấp để lấy không khí nhưng không được, trái tim cô càng lúc càng đập yếu đi, đưa tay lên ngực bóp mạnh rồi cô nhìn người này ngồi trên ghế quan sát bản thân mình đang chết dần. 

 

Lấy chút sức cuối cùng gắng gượng đưa tay cầu cứu, nhưng người này vẫn im lặng không làm gì, cô chỉ nghe thoáng vài lời nói từ miệng của người đó vì tai cô đang lùng bùng.

 

“ Khả Ngọc…đ…đơ…..cô….ở….dưới…..đ….”

 

Nghe được câu nói lúc có lúc không ấy xong, Dorothy cũng tắt thở, đôi mắt cô trợn trắng nhìn thẳng vào người này, mặc dù đã chết nhưng cơ thể của cô vẫn còn chút co giật nhẹ.

Cô trợ lý mở cửa bước vào phòng, sắc mặt vẫn lạnh lùng không hề biến đổi khi thấy cái xác của Boss mình, cô ta bước lại gần và đá vài phát vào cái xác để xem Dorothy đã chết thật hay chưa. Thấy vậy, người này lên tiếng ngăn cản.

 

“ Hãy thôi đi, cô phải biết tôn trọng người chết chứ.”

 

“ Tôn trọng hay không thì con điếm này cũng đã chết rồi, tôi chờ ngày này đã lâu, cuối cùng chính tôi đã giết chết ả.” Cô nở nụ cười ghê rợn đáp.

 

“ Hãy làm theo kế hoạch, giờ cô chuẩn bị đi lấy những món quà về đây. Nhanh lên, nếu không sẽ bị bại lộ.”

 

Nghe người này nói vậy, cô trợ lý vội vàng bước anh về phía cửa, không quên liếc nhìn cái xác một cách mãn nguyện. 

 

Khi cô ta đã đi ra khỏi phòng, người này quỳ xuống gần xác của Dorothy, mỉm cười nói.

 

“ Không phải chuyện cá nhân đâu, tôi chỉ trả thù giúp cho Khả Ngọc thôi. Chúc mừng sinh nhật nhé, Dorothy đáng mến.”

Chọn Ngày Hoàn Nguyên: Chương 11
Chọn Ngày Hoàn Nguyên: Chương 9

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!