Chọn Ngày Hoàn Nguyên: Chương 8

Chọn Ngày Hoàn Nguyên Chương 8.: Cuộc họp mặt.

 

0 giờ 00 phút, ngày 7 tháng tám.

Tòa cao ốc Redland.

 

Thảm đỏ trải dài từ cửa đại sảnh dẫn đến tận sau vào trong, khuất sau tấm rèm màu xanh ở trên bục sân khấu. Tấm rèm màu xanh dương bao phủ gần hết cả sân khấu, gió của máy điều hòa thổi rèm bay bồng bềnh nhưng không thể nào làm hé mở dù là một chút.

 

Ba người đầu bếp đứng thẳng người, hai tay để sau lưng túc trực bàn buffet ở bên phải đại sảnh. Năm, sáu người phục vụ và bảy, tám hầu nữ đứng thành hàng chờ phục vụ khách. Còn khách khứa thì chỉ có vài người lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Bát Long ngoài ra không còn ai khác. Phần nhiều người hầu như vậy đa số do Cris điều đến, chứ không phải là Dorothy xếp đặt.

 

Các vị lãnh đạo đã có mặt đầy đủ ở phòng tiệc, tạo thành hai nhóm nhỏ mà trò chuyện. Như Simon ở cạnh Rosé và Bạch Nữ, Cris cùng với Tử My và Khan. Riêng người trợ lý của Dương Nhật Kim Quý tay đẩy một chiếc xe vi tính chưa mở máy, đứng gần cửa ra vào.

 

Simon tay cầm dĩa bánh, vừa ăn vừa nói với Bạch Nữ.

 

“ Cô thu được thông tin gì từ thằng nằm vùng kia không.? ”

 

“ Có chứ, tôi đã nói hết thông tin cho Kim Quý rồi, cho nên không tiết lộ cho anh biết được.”

 

“ Đừng gây tò mò cho những người hiếu kỳ – Rosé xen ngang cuộc trò chuyện – Chị cũng biết Simon tính tình như nào mà.”

 

Bạch Nữ nhìn chằm chằm Rosé, năm nay cô ấy đã hai mươi ba tuổi rồi mà nhìn như thiếu nữ mười tám vậy, trẻ trung và xinh đẹp.

 

“ Thế em phải kiềm chế tên này lại chứ nhỉ.!? ”

 

“ Em không có khả năng đâu, cực kỳ đau đầu về anh ta đây.”

 

Simon để dĩa bánh xuống bàn, cầm lên ly rượu vang.

 

“ Hai người không cần mỉa mai tôi như thế – Anh quay qua Bạch Nữ – Bộ nó là bí mật quốc gia hay sao mà cô không thể cho tôi biết.? ”

 

“ Còn hơn thế ấy chứ. Bản thân tôi sợ anh gặp nguy hiểm nên tốt nhất không cho anh biết.”

 

“ Haha. Nếu sợ thì tôi đâu phải là tôi.” –  Simon vừa cười vừa tự xoa tóc mình.

 

“ Đấy là điều tôi sợ đấy.”

 

Với tay lấy một cái bánh ngọt, Bạch Nữ ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài. Nghiêng đầu nhìn Simon.

 

“ Anh biết cái tên Double Flower đúng không.!? ”

 

“ Ai thế, tiệm bán hoa ngoài đầu phố à.? ”

 

“ No no. Một nhóm mới nổi lên, nghe đâu một người trong nhóm Double Flower đã giết chết Harime, thủ lĩnh của Hắc Hội, hình như người đó tên là Human. Chắc anh biết người đó mà nhỉ.!? ”

 

“ À. Một người bạn cũ, cũng đã lâu rồi không gặp nhau. Giết được cả Harime à.? Hắn cũng thú vị đấy, bạn tôi có khác. Nhưng lý do là gì.? ”

 

“ Tôi chỉ có thể nói đến đây thôi, tốt nhất anh đừng biết quá nhiều.! ”

 

Simon lắc đầu ngao ngán, anh rất ghét mấy cái bí mật này nọ, mấy thứ đó chưa bao giờ làm anh vui.

 

“ Bây giờ mà muốn gặp lại tên Human thì còn khó hơn lên trời, tên này hành tung lúc ẩn lúc hiện thật không biết đâu mà lần.- Simon búng tay – Vậy chỉ còn cách tôi hỏi trực tiếp Kim Quý thôi.”

 

Anh đi lại chỗ cô thư ký của Kim Quý, cô này mặt mũi bơ phờ thấy rõ, gò má hóp vào, mắt nhìn thẳng phía trước mà không biết đang nhìn gì, trong cô ta cứ như vài ngày chưa ăn gì vậy. Dù cảm thấy hơi khó chịu, Simon vẫn vẫy tay chào hỏi đầy thân thiện.

 

“ Xin chào quý cô xinh đẹp, cô có thể cho tôi nói chuyện với bạn mình được không.? ”

 

“ Dorothy chưa xuất hiện, không thể mở máy.”- Cô thư ký đáp.

 

Simon cau mày vì khá ngạc nhiên. Trước giờ anh không phân biệt giai cấp lớn nhỏ trong tập đoàn, nhưng chưa bao giờ có nhân viên cấp dưới nào dám nói với anh trống không như vậy. Liếm môi và hỏi thêm lần nữa.

 

“ Tôi là bạn cô ấy, thân nhau lắm nên cho tôi gặp nói một chút nhé..”

 

“ Dorothy chưa xuất hiện, không thể mở máy.”

 

“ Một chút thôi mà, không được sao.? ”

 

“ Dorothy chưa xuất hiện, không thể mở máy.”

 

“ Nói xin chào cái thôi cũng được.”

 

“ Dorothy chưa xuất hiện, không thể mở máy.”

 

Nghiến răng tức giận vì câu trả lời như robot của cô thư ký quái lạ này, Simon thở dài một hơi rồi cười đầy ác ý.

 

“ Thế thì tôi đành phải tung tuyệt chiêu rồi.”

 

“ Anh làm ơn đừng gây rắc rối nữa.- Rosé hét lên, giọng đầy khó chịu – Anh không thể để cho người ta yên được à.”

 

Cố ý phớt lờ lời nói của người bạn gái, Simon cầm ly rượu vang trên tay đổ lên chiếc vi tính của cô thư ký. Thấy vậy, Rosé la lên mắng Simon.

 

“ Anh có thôi đi không hả, hành động của anh có thể làm cho cô ấy bị đuổi việc đấy.”

 

Rosé với lấy cái khăn để sẵn trên bàn tiệc và chạy lại lau vết rượu dính trên màn hình, miệng không ngừng nói xin lỗi. Bỗng nhiên cô thư ký đưa tay ôm mặt rồi hét lên thất thanh, bỏ lại xe đẩy vi tính mà chạy thật nhanh ra ngoài. 

 

Tiếng hét của cô làm những người trong đại sảnh giật mình nhìn theo. Cris, Khan và Tử My ngơ ngác nhìn Simon, Cris lên tiếng hỏi.

 

“ Mày lại làm cái quái gì thế hả Simon.? ”

 

Simon còn đang ngỡ ngàng vì cô thư ký đột nhiên phát điên, nghe thấy có người hỏi, anh quay lại đáp.

 

“ Tao biết có biết đâu, tự cô đó nổi điên ấy chứ..”

 

Khan đứng phía bên phải Cris cũng lên tiếng càu nhàu.

 

“ Đừng nói anh đánh cô ta nhé, nếu thật là vậy thì tôi sẽ muốn đấm anh vài cái đấy.”

 

Simon vẫy vẫy ngón trỏ, anh ngồi xuống chỉ tay vào màn hình vi tính mà Rosé đã lau sạch, màn hình đen chợt chuyển sang màu trắng, hình ảnh đôi mắt của Kim Quý hiện lên màn hình, cô nheo mắt.

 

“ Người phá tôi lúc nào cũng là anh nhỉ, Simon.!? ”

 

“ Muốn gặp cô thì phải làm vài trò chứ nhỉ. Haha.- Simon ngồi xuống, kề mắt sát màn hình.- Không giận tôi chứ.? ”

 

“ Riêng anh thì không đâu.”

 

Kim Quý đưa mắt nhìn từng người có mặt ở đại sảnh.

 

“ Người thư ký của tôi đâu rồi.? ”

 

Tử My nãy giờ đứng im lặng, từ từ đi lại gần nơi Simon đang ngồi.

 

“ Người mà cậu vừa tha thứ vì sự lỗ mãng đã hù dọa cô ta chạy mất dép rồi.”

 

“ Xin cô hãy tha lỗi cho Simon và đừng đuổi việc cô thư ký ấy.”  Rosé cuối người nói

 

Bạch Nữ đang ăn socolate cũng xen ngang vào cuộc nói chuyện.

 

“ Không cần phải xin xỏ gì đâu Rosé ạ, tôi thấy tốt nhất là Kim Quý nên đuổi cô người làm ấy đi.”

 

“ Chuyện của tôi không cần cô lo đâu bác sĩ điên kia.- Kim Quý cau mày – Đừng có ở đó mà lên mặt với tôi.”

 

Simon nhìn lia hai người bạn của mình đang nổi đóa cải nhau, anh liền đứng giữa để giản hòa.

 

“ Thôi nào thôi nào, có gì đâu mà hai người lại căng như thế, tôi chỉ muốn gặp Kim Quý để hỏi chuyện thôi, với hôm nay là sinh nhật của Dorothy nên đừng mất vui như vậy. Haha.”

 

“ Mày còn nói được thế à.? Không phải vì mày mới có chuyện này xảy ra sao.! ”- Cris quát lớn.

 

Simon quay qua nhìn “ Anh chàng nghiêm túc “ vừa quát mình, liếm môi đáp.

 

“ Thì sao nào, nếu anh không thích thì cứ rời khỏi đây, bạn hiền ạ.”

 

Cả hai người lườm nhau như muốn choảng nhau nếu một trong hai lên tiếng nói thêm câu nào. Bỗng đèn trong đại sảnh tắt hết, chỉ còn lại một ánh sáng rọi thẳng lên sân khấu ngay giữa tấm rèm. Tất cả mọi người có mặt đều nhìn lên sân khấu.

Chọn Ngày Hoàn Nguyên: Chương 9
Chọn Ngày Hoàn Nguyên: Chương 7

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!