Chọn Ngày Hoàn Nguyên: Chương 11
Chọn Ngày Hoàn Nguyên Chương 11.: Xác chết bị ruồng bỏ.
Đại sảnh tòa cao ốc RedLand, nơi diễn ra buổi tiệc.
Tất cả mọi người có mặt ở đại sảnh đều nhìn lên sân khấu, đèn của phòng đã bị tắt hết chỉ còn lại duy nhất một ánh sáng chiếu thẳng vào giữa tấm rèm. Dù đã quá 12 giờ đêm nhưng ai cũng thấy trong lòng đầy hào hứng đón chờ nhân vật chính xuất hiện thật lộng lẫy từ phía sau tấm rèm màu xanh chết tiệt kia.
Chờ đợi giây phút này từ nãy giờ, Simon vỗ tay bắt nhịp cho mọi người làm theo, dường như tất cả điều hiểu ý và cùng vỗ tay mà không có sự ngạc nhiên nào. Simon cười tươi nói với Rosé.
“ Em thử đoán xem tối nay chị chủ sẽ diện trang phục gì.”
“ Em không có biến thái như anh mà đi đoán mò mấy chuyện vớ vẩn ấy.” Cô quay qua liếc mắt.
Simon nhếch môi rồi đưa mắt nhìn lại sân khấu, hạ giọng đáp.
“ Bộ đùa chút không được sao, thật là khó tính.”
Cùng lúc đó, Tử My đẩy chiếc xe vi tính của Kim Quý đi về phía Cris và Khan. Bạch Nữ vẫn đứng ở chỗ bàn tiệc đang ăn vài miếng sushi, mắt hướng nhìn ra phía cửa chính vờ như không quan tâm mấy chuyện xung quanh.
Chưa bao giờ cô thích dự tiệc như thế này, thứ Bạch Nữ thích nhất chỉ là những cuộc thí nghiệm, cô có thể bỏ ra nguyên cả ngày trong phòng bí mật ở hầm rượu để nghiêng cứu, còn hơn là đi tham gia mấy chuyện mất thời gian này.
Năm nào buổi tiệc này cũng tổ chức, nhưng liên tiếp năm năm không đủ thành viên như bây giờ, thiếu người này có mặt người kia, năm nay xem như là ngoại lệ khi đông đủ mọi người.
“ Cô có vẻ như thờ ơ nhỉ, Bạch Nữ.” Simon nghiêng đầu hỏi cô bạn, cũng như buổi tiệc sinh nhật năm ngoái, anh đã hỏi câu tương tự thế này, đến lúc cao trào nhất thì y như rằng Bạch Nữ tỏ vẻ muốn ra về. Những lúc như thế chính Simon đã ngăn cản và lôi kéo cô bạn khó tính của mình ở lại.
“ Năm nay đặc biệt hơn mấy năm trước, tôi đang vui mừng muốn khóc đây.” Bạch Nữ cộc cằn trả lời.
“ Muốn khóc mà ăn nhiệt tình quá nhỉ, nhìn thấy cô như vậy tôi cũng muốn đói đấy.”
Buông lời trêu chọc người khác, Simon bị Rosé nhéo một cái vào hông làm anh đau điếng.
“ Anh làm ơn đừng phá người ta nữa – Rosé càu nhàu – tiếp tục gây rối là em sẽ bỏ về đấy.”
“ Anh đã làm gì đâu, chỉ hỏi thăm chút thôi mà, sao em lại cáu chứ.? ”
“ Được không.!? ” Rosé cau mày nhìn Simon.
“ Được chứ.”
Simon chỉ biết thở dài, anh không muốn cãi nhau với người yêu mình, ngày trước cô ấy rất dịu dàng còn bây giờ lại hay nóng tính khó hiểu, anh biết gần đến lễ thành hôn nên cô mới hay suy nghĩ lung tung, chắc khi về chung nhà rồi thì cô ấy sẽ trở lại như lúc trước, ít nhất cũng không hay cáu gắt như bây giờ, anh nghĩ vậy.
“ Hãy lại gần đây đứng cùng nhau đi nào.” Cris vẫy tay kêu gọi Bạch Nữ, Rosé và Simon đi lại chỗ mình đứng.
Nghe vậy, Simon nắm lấy tay Rosé đi cùng anh, tạm mặc kệ Bạch Nữ, dù gì cô ấy cũng không thể bỏ về ngang khi Dorothy chưa ra mặt.
Khan vẫn kiên trì vỗ tay từ nãy đến giờ, còn cố gắng vỗ lớn hơn mấy người bạn của mình. Bản tính thích thể hiện của hắn chưa bao giờ thay đổi, lúc nào cũng tranh giành thắng thua khi có cơ hội, chả ai ưa nổi cái tính này từ hắn nên Kim Quý thay mặt mọi người nói thẳng.
“ Làm lố quá cũng không hay ho gì đâu, Khan à.”
“ Làm lố là thế nào.? Tôi đã làm gì đâu.” Hắn tỏ ra không biết gì.
“ Tốt nhất là anh đừng nên làm gì, tôi không muốn nghĩ xấu về anh đâu.”
“ Cãi nhau vào lúc chị chủ xuất hiện ư.? ” Tử My nói lớn để mọi người đừng đôi co với nhau.
Cô thấy thật là ấu trĩ khi tiếng cãi nhau còn lớn hơn cả tiếng vỗ tay, cô ngồi xuống nhìn vào màn hình vi tính của Kim Quý.
“ Cậu đừng như vậy, cứ kệ tên đó đi không cần phải bận tâm thế, chị chủ đang ở trên sân khấu nếu nghe được sẽ buồn lắm đấy.”
Kim Quý im lặng không nói thêm lời nào, không phải vì cô sợ Dorothy nghe được và buồn, mà điều cô sợ là chị chủ nổi giận. Dorothy rất ít nỗi giận nhưng một khi đã lên cơn thì đố ai dám lên tiếng, hình như vài năm trước có người uy hiếp cô ấy và đã bị mất tích đến bây giờ không ai tìm được. Tử My nói thế không phải để cho qua chuyện, mà là cảnh cáo tới mấy người bạn của mình.
Đã 2 phút trôi qua mà tấm rèm vẫn chưa được mở, các thành viên cảm thấy khá bất thường về chuyện này, Dorothy rất ít khi nào làm người ta phải chờ đợi như thế nếu cô ấy đã có mặt ở đây thì phải xuất hiện từ nãy giờ rồi, còn đằng này..
“ Chị chủ đang làm gì thế.? Chờ dài cả cổ mà vẫn chưa chịu ra mắt đồng bọn ư.? ” Khan nhăn mặt phàn nàn.
Anh vừa nói điều mà ai cũng thắc mắc, quả thật kỳ lạ. Cris đứng bên phải Khan lên tiếng.
“ Hay là cô ấy chưa đến.”
“ Không thể nào, nếu chưa đến thì đâu cần tắt hết đèn như vậy chứ.”
“ Điều kỳ nhất chính là – Simon nói – từ nãy đến giờ không hề có tiếng nhạc nền nào.”
Quả thật là như vậy, mọi người vì quá vui mừng nên không chú ý đến chuyện nhạc nhẽo, chỉ có ánh đèn chiếu lên sân khấu những tưởng rằng Dorothy đã đến.
Kim Quý giao tiếp với mọi người bằng vi tính, cô nói lớn để tất cả đều nghe thấy.
“ Nếu muốn biết cô ấy đến hay chưa thì ai đó hãy lên sân khấu, vén tấm rèm qua một bên là biết ngay.”
Sự im lặng bao trùm sau câu nói ấy, mọi người đều quan ngại chuyện này, chả ai muốn làm phiền chị chủ của họ nếu thật sự cô ấy có mặt trên sân khấu.
“ Chị Dorothy à, chị có trên đó không.? ” Simon cố tình kêu lớn, hiện tại cách này là hay nhất để không bị rắc rối, Nếu anh ta không kêu to thì những người còn lại cũng sẽ làm cách này.
Không một câu trả lời.
Lúc này Cris mới đánh liều bước lên tiến lại bậc thang sân khấu, sự bất an lấn át thâm tâm, đây không phải cảm giác sợ bị la mắng mà là dự báo chẳng lành. Anh quay lại nhìn các bạn mình xem có ai cản lại hoặc theo anh hay không, mặc nhiên tất cả mọi người đều đứng yên như tượng. Lên đến giữa sân khấu, Cris tạm dừng bước.
“ Có ai suy nghĩ như tôi không.? ”
Anh nhìn từng thành viên một, lần lượt gật đầu đồng ý. Cả bảy người cảm nhận được có chuyện không hay sắp xảy ra, nhưng hy vọng không phải điều tệ nhất.
Nhớ lại thì ngoài việc cô trợ lý của Kim Quý chạy ra khỏi đại sảnh, ngoài ra không còn ai ra vào đây nữa cả, vì thế có lẽ Dorothy vẫn chưa đến, đấy là suy nghĩ trấn an của những người có mặt ở phòng tiệc ngay lúc này, và họ chờ đời Cris kéo tấm rèm lên chị chủ sẽ không có ở đó.
“ Chắc là không sao đâu, anh kéo rèm qua đi.”
Rosé đan hai tay vào nhau để trước bụng, ngước nhìn Cris.
“ Phải đấy – Simon choàng tay qua vai Rosé và nói – Tôi đoán ở đằng sau không có ai đâu. Anh cứ làm đi.”
Nghe hai người đó nói vậy, Cris hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh, tự nói trong lòng là không có gì đáng sợ cả, chỉ là do mọi người quá đa nghi, sợ chị chủ xảy ra chuyện thôi. Mà nói thì nói ai dám làm gì Dorothy kia chứ, nếu có chắc chắn tên đó gan lắm mới làm như vậy.
Bên ngoài có đoàn bảo vệ của Khan canh gác, an ninh cũng đã nâng lên mức tối đa, bởi vậy không thể có người lạ nào điên khùng liều chết mà vào đây.
Cris đi lại chỗ sợi dây kéo rèm ở phía bên trái sân khấu, cầm lấy sợi dây anh nói lớn.
- “ Tôi mở đây.”