OVERLORD Tập 16 Chương 4 Phần 3
OVERLORD Tập 16 Chương 4 Phần 3
Dịch giả: Đông Phong
Sau khi để Aura và Mare ra ngoài chơi và sắp xếp hành lý xong xuôi, Ainz dựa lưng vào tường, lơ đễnh nhìn lên trần nhà trong khi thỉnh thoảng liếc nhìn tập giấy ghi nhớ nhỏ trên tay.
Anh không có gì để làm.
Vì bọn họ không có nhiều hành lý để bắt đầu nên không mất nhiều thời gian để thu dọn mọi thứ. Anh chỉ cần tham khảo ý kiến của hai đứa trẻ về cách bài trí nội thất khi chúng trở về.
Anh đã nghĩ rằng sẽ có người đến gặp anh ngay lập tức, nhưng sau khi cân nhắc tất cả mọi thứ, vẫn chưa có ai đến.
Ainz lại nhìn xuống tập giấy ghi nhớ trên tay.
Những gì được viết trên đó là những tình huống giả định có thể xảy ra sau khi bọn họ đến làng và cách đối phó với chúng. Tuy nhiên việc không ai đến gặp anh không phải là điều mà anh có thể tưởng tượng sẽ xảy ra.
Anh phải thừa nhận rằng trong các kịch bản anh đã nghĩ ra đã đột ngột xuất hiện lỗ hổng .
Đó không phải là một cú sốc đối với anh, bởi vì anh chỉ là một người bình thường, vì vậy anh nghĩ rằng đó chỉ là do khả năng lập kế hoạch trước của mình. Điều quan trọng là anh sẽ đứng dậy sau việc này như thế nào.
Có hai phương án chính mà anh nghĩ ngay đến. Một là giữ bình tĩnh trong khi giữ nguyên vị trí, hai là hành động theo ý mình.
Ainz đã chọn cái trước. Anh đã chọn phương án mà anh có thể tránh khỏi việc gây ra sai lầm.
Một thời gian ngắn sau đó, Ainz không làm gì cả. Trong khoảng thời gian đó, anh bắt đầu lo lắng nghĩ rằng có lẽ mình đã chọn sai nước đi, cuối cùng một người phụ nữ Dark Elf đã một mình đến chỗ anh ở và thô lỗ thò đầu qua lối vào. Dường như những người trong làng này đủ thân thiết với nhau để làm điều đó. Cuối cùng khi hai người chạm mặt nhau, cô ấy tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Ainz cảm thấy hơi khó chịu về điều đó.
Sự hiện diện của Ainz có thực sự đáng để ngạc nhiên hay không?
{Không, liệu có hợp lý không khi người ta có biểu cảm như vậy sau khi thò đầu vào nhà người khác và chạm mặt chủ nhà, dù cho đây chỉ là căn nhà đi mượn? Mặc dù xem xét cảm giác về khoảng cách trong mối quan hệ giữa các cá nhân của Dark Elf, mình có linh cảm điều này hơi khác một chút …}
Người phụ nữ cúi đầu một cái như thể đang chào hỏi Ainz, sau đó cô ấy bước vào phòng và đặt món ăn cô ấy mang theo xuống sàn nhà.
Các Dark Elf đã đi giày ngay cả khi ở trong các Elf Tree, vì vậy, anh có chút e ngại về việc đặt khay thức ăn ngay trên sàn nhà. Điều đó nghĩa là các Dark Elf ngồi trên sàn nhà khi họ ăn, theo như Ainz đã thấy, chưa đến một nửa số người ở đây sử dụng bàn. Việc ăn trên sàn nhà có lẽ là một hành động bình thường đối với họ.
Và có một điểm mà anh quan tâm hơn thế.
Khoảng cách giữa hai người không quá lớn. Nếu cô ấy định đưa nó cho anh thì chỉ cần bước thêm vài bước. Tuy nhiên bất chấp điều đó, cô ấy chỉ im lặng đặt đĩa thức ăn xuống sàn nhà. Hơn nữa, kể từ lần đầu tiên cô ấy ló đầu vào trong, họ đã không nhìn thẳng vào mặt nhau 1 lần nào nữa.
Ngay cả Ainz cũng hiểu tại sao.
Cô ấy không hề có ý định nói chuyện với anh.
Tuy nhiên – thù địch, khinh thường, hận thù – anh không thể cảm nhận được bất kỳ loại cảm xúc tiêu cực nào đến từ cô ấy. Ngay cả khi đặt món ăn xuống, cô ấy cũng có phong thái lịch sự. Hợp lý hơn khi nghĩ rằng cô ấy chỉ là kiểu phụ nữ như vậy (kiểu không giỏi giao tiếp với mọi người).
{Không, ngoài điều đó ra, mình nên xem xét khả năng cô ấy đang đề phòng. Một người trưởng thành với sức mạnh ngang bằng với Aura đã đến làng. Cô ấy không biết mình là người như thế nào, lẽ dĩ nhiên khi cô ấy tỏ ra đề phòng, đặc biệt là với một người khác giới. Tuy nhiên, mình đem theo quà khi đến đây là vì không muốn bị đối xử như vậy … điều này thật tệ … Vấn đề này khiến mình cảm thấy hơi đau đầu.}
Anh không biết liệu cô ấy có con hay không, nhưng sẽ rất rắc rối nếu những người phụ nữ trong làng này – đặc biệt là các bà mẹ – bắt đầu nói với con cái họ những điều như, “đừng đi chơi với cặp song sinh đó”.
Có những đứa trẻ sẽ phớt lờ những gì cha mẹ chúng nói, nhưng cũng có những đứa trẻ sẽ nghe lời phụ huynh.
Ainz nghiền ngẫm và ngay lập tức từ bỏ việc tìm câu trả lời cho vấn đề này.
{Cuối cùng, nếu mình không biết tính cách bình thường của người phụ nữ này, thì mình sẽ không bao giờ tìm ra câu trả lời cho những giả thuyết về ý nghĩa đằng sau hành động của cô ấy}
Cô ấy đặt món ăn xuống rồi liền cúi đầu và rời khỏi Elf Tree. Tất nhiên cùng lúc đó Ainz cũng cúi đầu.
“Phù,” Ainz thở dài khi nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng.
Anh không hỏi cô ấy.
Anh không thể trực tiếp hỏi cô ấy có ý gì đằng sau thái độ đó. Có thể là như vậy, ngay cả khi anh không hỏi trực tiếp về điều đó thì vẫn có nhiều điều khác mà anh muốn nói và muốn hỏi. Tuy nhiên, anh nên nói như thế nào, bởi vì anh đã cảm thấy rằng rõ ràng có một bức tường ngăn cách giữa họ, vì thế anh đã do dự.
Sẽ không tệ lắm nếu kỳ vọng rằng người tiếp theo anh gặp có thể sẽ thể hiện một thái độ tích cực hơn người phụ nữ vừa rồi.
Điều đó chắc chắn sẽ mang lại kết quả tốt hơn là một cuộc trò chuyện gượng ép với một người đã dựng lên một bức tường xung quanh họ.
Đó là những gì Ainz nghĩ, nhưng nhìn vào đĩa thức ăn mà người phụ nữ Dark Elf đã mang tới, anh nhớ lại thời mình còn là Suzuki Satoru.
{-Không! Nếu là ngay bây giờ, thì cũng chưa muộn! Thay vì để chuyện này trở thành vấn đề sau này, mình nên giải quyết nó ngay bây giờ.}
Trong một công ty cũng tương tự như vậy.
Nếu bạn nhận ra sai lầm và báo cáo cho sếp để xử lý càng sớm thì thiệt hại sẽ càng nhỏ. Ngay cả khi bản thân bạn nghĩ rằng đó là một sai lầm lớn, thì cũng có lúc sai lầm đó hóa ra không lớn đến thế. Vì vậy hãy cứ báo cáo vì thời gian càng trôi đi thì thiệt hại sẽ càng lớn.
Đúng là như vậy. Có một vài điều anh nên nói chuyện với các Dark Elf sớm hơn.
Ainz vội vàng chạy ra ngoài Elf Tree.
Anh ngay lập tức nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ Dark Elf. Vì Dark Elf – và cả Elf nữa – có thính giác tốt hơn nhiều so với con người, cô ấy có lẽ đã nghe thấy âm thanh của Ainz chạy tới khi cô ấy rời đi.
Có phải vì thời điểm khi anh gọi cô ấy không? Cô ấy khá ngạc nhiên, sự thật đó đã bị phơi bày bởi giọng nói của cô.
“Vậy, về bữa tiệc chào đón—“
“—Xin hãy nói chuyện với các Trưởng Lão về chuyện đó,” cô ấy trả lời khá nhanh.
Đó là thái độ khiến người ta phải nghi ngờ rằng cô ấy đang che giấu điều gì đó, điều gì đó mà cô ấy không muốn nói ra. Ý nghĩ đầu tiên chợt nảy ra trong đầu anh là – họ muốn tạo sự bất ngờ.
Hay đúng hơn, đó là điều duy nhất anh nghĩ tới.
Tất nhiên, một bữa tiệc chào đón bất ngờ có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng đó có thể là một phong tục của tộc Dark Elf, vì vậy việc anh nên làm là bỏ qua chuyện đó để khiến nó trở nên đặc biệt.
“Vậy à … Tôi không biết các cô gọi nó là gì ở ngôi làng này, nhưng hiện tại tôi đang trong Kayoukazen của Mourning Moon.”
“Là Kayoukazen của Mourning Moon’ phải không? …”
“Đúng vậy, cô có biết về nó không?”
Tất nhiên, đó là một nghi lễ và cái tên mà anh vừa bịa ra. Anh nghĩ rằng cô ấy không thể biết về nó, tuy nhiên câu trả lời của cô ấy lại có vẻ không phải như vậy.
“Ồ, à, không, đúng vậy … Đó, ở đâu đó, đúng rồi! Tôi có cảm giác rằng tôi có thể đã nghe từ đó ở đâu đó trước đây… hoặc có thể tôi chưa từng nghe ”.
“Gì cơ?” Ainz hoảng sợ. Có thể có một số từ tương tự như thế trong làng này hay không? Sẽ thật tệ nếu trường hợp đó xảy ra. Trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra nếu đó là tên của một nghi lễ ma quỷ nào đó. Anh không biết làm thế nào để cắt nghĩa nó.
Tuy nhiên, vì bản thân chữ “Mourning Moon” cũng mang ý nghĩa về tháng chứa ngày mất của người thân, nên cô ấy có thể đã hiểu theo ý đó. Ngay cả khi từ “Kayoukazen,” một từ do Ainz bịa ra, giống với thứ gì đó trong ngôn ngữ của Dark Elf, anh vẫn cần có một vài lý do bào chữa mà anh có thể sử dụng.
Tình cờ thay, lý do Ainz biết từ “Mourning Moon” không phải vì anh đã học được chúng ở công ty anh làm việc, mà vì nó là tên của một Kỹ năng trong YGGDRASIL. Tự hỏi nó nghĩa là gì, anh đã tra cứu nó.
“Điề- điều đó có đúng không? K- không, đúng là như vậy nhỉ? Không phải chúng ta đều là Dark Elf sao? Tình cờ chúng ta có thể có cùng một loại từ, phải không? Mặc dù cô sẽ không biết liệu ý nghĩa của chúng có giống nhau hay không trừ khi cô thử hỏi ”.
“Đ- điều đó chắc chắn là đúng nhỉ? Và bên cạnh đó! Mặc dù dường như tôi đã nhớ lại rằng tôi đã nghe nó trước đây, nhưng tôi không thể chắc chắn rằng chúng cùng là một Kayoukazen.”
Trong khi Ainz và người phụ nữ đều nhanh chóng đối đáp qua lại, mỗi người đều nở một nụ cười như thể khuôn mặt của họ đang được kéo căng ra. Tất nhiên, vì khuôn mặt của Ainz là ảo ảnh, nên biểu cảm của anh hầu như không thay đổi chút nào.
“Vì tháng này là thời gian để tôi cầu nguyện cho sự bình yên của người đã khuất, nên tạm thời tôi muốn tránh đến những nơi quá vui vẻ như tiệc tùng. Tất nhiên, bởi vì tôi nghĩ rằng ngôi làng này cũng có quy tắc riêng của nó, nếu mọi người hoàn toàn kiên quyết , tôi vẫn sẽ tham gia. Tuy nhiên, tôi mong rằng các bạn bỏ qua bất cứ đồ ăn thức uống nào dành riêng cho tôi”.
“Vâng, đó là tháng mà anh cầu nguyện cho sự bình yên của người đã khuất phải không? Vì vậy, anh không ăn uống. Tôi hiểu rồi.”
Ainz gật đầu trong khi thầm nghĩ “Được rồi, cô ấy đã hiểu!”.
“Tôi muốn nói về chuyện này với các Trưởng Lão, nhưng phiền cô cho tôi biết tôi nên đi đường nào được không?
“N-nếu đúng như vậy, thì tôi sẽ chuyển nó cho các trưởng lão!”
“Cái gì? Là như vậy à … cảm ơn cô rất nhiều! Vậy thì, cảm ơn vì đã hiểu cho tôi !! ”
Ainz không nói những điều như, “hình như lúc đầu cô đã nói với tôi rằng hãy tự mình nói chuyện với họ”, anh cũng không kiểm tra với cô ấy vì đề xuất đó là thuận tiện cho anh. Anh chỉ cần nhận lời cô ấy.
Những gì còn lại là thoát khỏi cái địa ngục này trước khi cô ấy thay đổi quyết định hoặc cuối cùng cô ấy sẽ không làm việc đó.
Ainz đột ngột nói lời tạm biệt người phụ nữ, người đang bối rối trước sự thúc giục bất ngờ và mạnh mẽ của Ainz, sau đó anh quay trở lại Elf Tree.
Anh cố gắng phớt lờ hoàn toàn người phụ nữ và cảm thấy nhẹ nhõm vì cô ấy đã không kêu anh dừng lại. Ainz quay trở lại ngôi nhà được cho mượn và cầm chiếc khay thức ăn ban nãy lên.
Nó khá nặng, nhưng chưa đủ nặng với Ainz. Lượng thức ăn khá nhiều, có vẻ là ba người bình thường không thể ăn hết.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là bữa sáng và bữa tối — hai bữa cho ba người, tổng cộng sáu khẩu phần ăn. Khi nghĩ như vậy, có vẻ như lượng thức ăn nhiều cũng là hợp lý, nhưng anh cũng có cảm giác chừng đó vẫn còn hơi nhiều quá. Có thể là do Suzuki Satoru chưa bao giờ bỏ nhiều công sức vào bữa ăn của mình. Ngoài ra, kể từ khi trở thành Ainz, anh đã có một cơ thể không thể ăn được. Vì vậy, đây có thể chỉ là do bản thân anh cảm thấy chỗ thức ăn đó là quá nhiều.
{Có thể người ta phải nạp rất nhiều calo khi sống ở một nơi như thế này. Dù sao thì không có cái gọi là một chế độ ăn uống cân bằng dinh dưỡng hoàn toàn.}
Bữa ăn của họ bao gồm thịt nấu chín — dường như chỉ được nướng – và trái cây sấy khô. Nó được trang trí với thứ trông giống như một món salad của một số loại lá cắt nhỏ. Trong món salad, có những thứ dường như là sâu bướm nghiền nát đi cùng với nhiều loại hạt cây. Đồng thời, cũng có một món ăn gồm các loại sâu bướm nướng — những con lớn — và những con bọ khác.
Đánh giá của Aura về những thứ đó là, “nó không ổn cho lắm.” Hơn nữa, do không có sự thay đổi trong hương vị và thành phần, có vẻ như người ta sẽ nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi với nó.
Có thể như vậy, nó đã khơi dậy sự tò mò của anh.
Loại hương vị nào sẽ tỏa ra trong miệng anh đây?
Côn trùng chứa khá nhiều protein, Suzuki Satoru cũng thường ăn những món có hương vị đồ nướng. Tuy nhiên, trước đây anh chưa bao giờ ăn những loại sâu bướm nướng nguyên con béo ngậy này.
Trong khi nghĩ rằng hơi đáng tiếc khi cơ thể mình không thể ăn được, Ainz đặt đĩa lên kệ trong phòng ở tầng dưới. Cuối cùng, anh bắt đầu suy nghĩ về những gì anh nên làm từ đây.
{Vì Dark Elf không có khái niệm về bữa trưa, giờ chơi của bọn trẻ có thể tiếp tục thêm một lúc nữa — có lẽ là vậy.}
Nếu những đứa trẻ được coi là một phần của lực lượng lao động, thời gian chơi của chúng có thể bị kiểm soát ở một mức độ nhất định, nhưng có nhiều người biết Ainz đã nói một vài câu với bọn trẻ về việc anh muốn chúng chơi với cặp song sinh. Trong trường hợp đó, người lớn có thể sẽ cho phép bọn trẻ chơi toàn thời gian, ít nhất là trong ngày hôm nay.
Nói cách khác, rất có thể cả Aura và Mare đều không quay lại sớm. Trong trường hợp đó, Ainz quyết định rằng anh sẽ sử dụng thời gian để theo đuổi lợi ích của mình.
Ngay cả khi anh đã sử dụng [Perfect Unknowable] và đi bộ — à không, là bay — quanh làng, anh chưa bao giờ hiện thân ở nơi công cộng và đi dạo xung quanh trước đây. Anh thậm chí có thể khám phá ra điều gì đó mới. Lý do cuối cùng là có một số nơi mà anh nghĩ rằng mình muốn đến thăm.
{Và mình đã có một số chuẩn bị, chỉ là đề phòng.}
Không giống như tập giấy ghi nhớ mà anh đã xem lúc nãy, lần này anh lấy ra một cuốn sổ từ trong không khí – hay đúng hơn là từ Kho vật phẩm của anh – và cố gắng ghi nhớ những thứ khác nhau mà anh đã viết trong đó.
Những gì đã được ghi lại trong đó là phương pháp điều chế một lọ potion sử dụng các loại dược liệu và khoáng chất khác nhau.
Thật không may, với bộ não của Ainz, anh chỉ có thể nhớ tốt nhất hai hoặc ba phương pháp điều chế. Tuy nhiên, trong khi bộ não của Ainz chắc chắn không có gì nổi bật, bạn không thể nói nó là nguyên nhân của tất cả các vấn đề của anh. Đó là bởi vì quy trình điều chế khá chi tiết – mặc dù rõ ràng là như vậy – và cũng khá khó để ghi nhớ chúng đối với một người hoàn toàn thiếu kiến thức cơ bản và quan tâm đến việc điều chế các loại potion nói trên.
Trong khi Ainz lẩm bẩm và đọc đi đọc lại quy trình pha trộn, anh cất cuốn sổ vào túi, đi ra ngoài lần thứ hai và bắt đầu dạo quanh thị trấn.
Một số Dark Elf đã nhận ra Ainz và liếc nhìn về phía anh. Không phải như thể anh đang bị theo dõi, những gì ẩn chứa trong ánh nhìn của những người bình thường quanh làng là sự tò mò và thích thú.
Mặc dù sẽ rất nguy hiểm nếu một người có thể nhìn xuyên qua ảo ảnh của anh, nhưng may mắn là không có dấu hiệu nào cho thấy một người sở hữu khả năng như vậy đang hiện diện trong ngôi làng này. Không, nếu có, thì đã có một sự náo động lớn ngay khi họ đến ngôi làng.
Mặc dù có những người dân làng tò mò và tỏ ra thích thú, nhưng không ai đến bắt chuyện với anh.
Đúng như dự kiến, trong một ngôi làng biệt lập như thế này, họ có thể sẽ giữ khoảng cách với người ngoài. Không, ngay cả Ainz — à không, phải là Suzuki Satoru — cũng sẽ không cố gắng tiếp cận và nói chuyện với một gương mặt xa lạ nào đó chỉ vì họ đang ở văn phòng công ty. Ngược lại, nếu có ai đó tiếp cận và nói chuyện với anh, có thể hợp lý khi nghĩ rằng họ nghi ngờ anh điều gì đó.
Ngay từ đầu, Ainz đã không cảm thấy mình bị xa lánh.
Lần này, Aura và Mare là nhân vật chính, lúc này Ainz chỉ là một nhân vật phụ không đáng kể trong vở kịch này. Vấn đề nằm ở chỗ quá nhấn mạnh loại vai trò nhỏ đó. Tuy nhiên, nhu cầu thu hút sự chú ý đến sự hiện diện của anh, ở một mức độ nhất định, có lẽ sẽ sớm xuất hiện. Dù sao thì khi đến thời điểm thích hợp, anh cũng có ý định hành động như vậy để giảm bớt vai trò anh hùng của Aura xuống còn một đứa trẻ đơn thuần.
Một Dark Elf trước mặt đi về phía anh.
Đôi khi họ sẽ hướng ánh mắt về phía Ainz, nhưng đó chẳng qua là ánh mắt bạn hướng về một người mà bạn đi ngang qua trên đường.
{Hoàn hảo. Hãy sử dụng nó như một phần của sự ngụy trang của mình.}
Thông qua việc sử dụng [Perfect Unknowable], anh đã biết được sơ đồ chung của ngôi làng, nhưng bọn họ đã khẳng định rằng đây là lần đầu tiên cậu của Aura đến đây. Anh có thể sẽ bị nghi ngờ nếu anh đi xung quanh như thể anh đã quá quen thuộc với nơi này. Tất nhiên, anh có thể đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào trong trường hợp đó. Ví dụ, Aura đã nói với anh, vân vân. Tuy nhiên, việc bị họ nghi ngờ và cố gắng bào chữa đều là những hành động phiền phức.
Anh sẽ không làm một điều gì khiến họ cảnh giác với anh, và nếu đúng như vậy—
“À, xin lỗi.”
“Ồ, vâng. Tôi có thể giúp gì cho anh?”
Anh chỉ cần hỏi một trong những Dark Elf đang ở xung quanh đó.
“Đúng. Tôi có nghe cháu gái kể về chuyện đó, nhưng theo tôi hiểu thì có một vị dược sư tài giỏi là Trưởng Dược Sư của ngôi làng này, phải không? Tôi muốn đến thăm ông ấy, vậy anh có thể chỉ cho tôi về hướng Elf Tree của ông ấy được không? ”
Họ trả lời câu hỏi của Ainz một cách trung thực, không nghi ngờ hay che giấu.
Ainz cảm ơn Dark Elf kia và đi theo hướng họ đã nói với anh – tới Elf Tree mà Ainz đã biết.
Trên đường đi, anh nhìn thấy cảnh tượng một người đàn ông Dark Elf giơ hai tay về phía mặt đất bên dưới một cái cây.
Ainz dừng lại, tự hỏi anh ta đang làm gì. Khi anh quan sát, mặt đất bỗng phồng lên và bắt đầu chuyển động tạo thành một cục đất rồi nó leo lên thân cây như thể một con Slime.
Nó giống với ma pháp [Earth Surge] mà Mare đã sử dụng, nhưng nó khác nhau theo một vài ngữ nghĩa khác.
Cho dù đó là Ma pháp gia dụng hay Ma pháp thần thánh của các Druid, thì đó không phải là ma pháp của YGGDRASIL, mà có lẽ là thứ mà họ đã phát triển trong cuộc sống của họ.
Cục đất theo thao tác của người đàn ông nhanh chóng leo lên tán cây, nơi Ainz không thể nhìn thấy từ nơi anh đứng.
Đó có lẽ là loại đất mà các Dark Elf sử dụng trong vườn rau gia đình của họ.
Các Dark Elf có những vườn rau bằng cách sử dụng những chậu cây mà họ xây dựng bên trong hoặc trên các tán cây. Mặc dù bản thân những chậu cây cũng được làm từ những cái cây, nhưng anh vẫn tự hỏi làm thế nào mà họ vận chuyển đất đến được đó, đây dường như là câu trả lời cho điều đó.
Ainz hài lòng vì mình có thể nhìn thấy điều gì đó thú vị, và tiếp tục lên đường tới đích đến của mình.
Elf Tree mà anh hướng tới là một cây khá – và dày. Nó có thể là dày nhất trong làng. Không hổ danh là nhà của Trưởng Dược Sư , một người có địa trong làng.
Và trên hết, có một khoảng cách khá xa giữa nó và những Elf Tree khác xung quanh nó.
Điều này có lẽ đã được thực hiện để phòng khi các chất độc hại không mong muốn được tạo ra trong qua trình điều chế không gây ra bất kỳ tác hại nào cho những người xung quanh.
Các dược sư level cao với hệ thống miễn dịch được tăng cường có thể chống lại các chất độc được tạo ra. Tuy nhiên trẻ em, người bệnh hoặc những kiểu người khác không có khả năng phục hồi sẽ không thể chống chọi lại với nó.
Thêm vào đó—
{Có khả năng việc này nhằm để ngăn chặn việc đánh cắp thông tin.}
Từ quan điểm của Ainz, anh thực sự có thể đồng cảm với ý tưởng độc quyền thông tin. Cả về ý nghĩa bảo vệ quyền lợi cá nhân và ý thức muốn tránh những rắc rối mà nó sẽ gây ra nếu chúng bị đánh cắp.
Mọi người đều biết rằng một vị thuốc có thể trở thành một chất độc nếu đánh giá sai liều lượng.
Vì vậy, liệu người cố tình đánh cắp thông tin đó có thể điều chế phương thuốc đúng cách hay không? Chắc là không. Nếu một phương thuốc giả kém chất lượng xuất hiện trên thị trường và nạn nhân của nó xuất hiện, thì ngay cả dược sư, người ban đầu tạo ra thuốc cũng sẽ bị nghi ngờ.
Trước mắt là như vậy.
“—Xin chào, ông có phiền không nếu tôi vào trong?”
Ainz gọi vào bên trong Elf Tree.
Không có phản hồi nào.
Anh gõ vào thân Elf Tree và gọi thêm một lần nữa.
Ainz tập trung lắng nghe, anh có thể nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó đang cọ xát và cào vào nhau.
“Xin thứ lỗi cho sự xâm nhập của tôi.”
Ainz bước vào theo quyết định của mình. Sau đó, anh ngay lập tức bắt gặp phía sau của một Dark Elf nam hơi đầy đặn một chút. Mặc dù có thể là do lười tập thể dục, nhưng vóc dáng này có lẽ là kết quả của việc thức ăn được giao đến tương xứng với việc có một công việc nổi bật, có địa vị cao. Trước hết, có thể an toàn khi cho rằng đây không phải là một người học việc, mà thực sự là chủ nhân của ngôi nhà này – Trưởng Dược Sư.
Vị dược sư ngồi trên sàn nhà, quay người về phía cái bàn thấp, tập trung quay tay.
Trên bàn làm việc là một chiếc cối và chày thông thường, cối và chày Yagen (cái loại chuyên dùng để nghiền thuốc của mấy ông lang băm trong mấy phim tàu khựa ấy) , và những dụng cụ thô sơ khác. Những cái bình trên giá có lẽ chứa các vị thuốc thảo dược bên trong. Một số loại thảo mộc và thực vật có vẻ như là thuốc được treo trên trần nhà.
Mùi thuốc đắng và cỏ xanh trộn lẫn với nhau và xộc vào khoang mũi của Ainz, khiến anh nhớ đến Nfirea và xưởng của bà cậu ấy.
Dark Elf vốn sở hữu thính giác tốt hơn nhiều so với con người. Tuy nhiên, nó sẽ chỉ nhỉnh hơn một chút so với con người, vì vậy Ainz không có cách nào phân biệt được liệu Trưởng Dược Sư có để ý nhưng vẫn dám phớt lờ anh hay không, hay ông ấy đã không chú ý đến anh vì quá tập trung vào công việc.
Ainz gọi ông ấy một lần nữa.
“Xin lỗi cho tôi hỏi. Tôi có thể phiền ông một chút được không?”
Trưởng Dược Sư vẫn ngồi đó, lần đầu tiên dừng tay lại và ngoái đầu nhìn Ainz, nhíu mày và gửi cho anh với gương mặt trách móc.
“Anh — à, tôi hiểu rồi. Tấm vải che mặt đó. Nếu tôi không nhầm thì anh là người đàn ông đồng hương với cô gái đã đến đây cách đây ít lâu. Một ma pháp sư hệ Arcane phải không?
“Vâng đúng vậy. Có vẻ như ông đã biết rõ về tôi. ”
Khi Ainz định gỡ bỏ tấm vải che mặt, Trưởng Dược Sư nói.
“—Không cần thiết phải như thể đâu. Đó là phong tục trong thị tộc của anh phải không? Không cần phải cho tôi xem khuôn mặt của anh. Dù sao thì tôi cũng không quan tâm đến việc anh trông ra sao. Anh thấy ổn là được. Tôi chấp nhận lời chào của anh. – Được rồi. Vậy thì, nếu anh xong việc ở đây rồi thì hãy về đi. Tôi đang bận lắm.”
Tất cả những gì ông ấy nói chỉ là những lời càu nhàu. Vị dược sư dường như mất hứng thú và quay trở lại bàn làm việc. Cảm giác như có một danh giới rõ ràng xung quanh cái thái độ quái đản đó. Mặc dù vậy, Ainz cảm thấy nhẹ nhõm.
Đây chính là kiểu người trực tính chỉ quen nói thẳng. Nếu họ thẳng thắn nói, “anh đang làm phiền tôi đấy, lượn đi cho nước nó trong,” để đuổi cổ anh, thì từ đó, ngay cả khi Ainz thể hiện khả năng của mình như một người bán hàng đa cấp, sẽ cực kỳ khó khăn để khiến họ nhìn vào anh.
Tuy nhiên, ông ấy đã không nói bất cứ điều gì như vậy. Nói cách khác – điều đó có nghĩa là vẫn còn chỗ để khiến ông ấy lắng nghe những gì Ainz nói.
Trong khi quan sát phía sau của Trưởng Dược Sư khi đang lấy cối và chày, Ainz chày cối hỏi một câu.
“Ông đang làm gì vậy?”
“Có liên quan gì tới anh à?”
Có một chút sự cục cằn trong lời nói của ông ấy. Ông ấy không có thời gian cho những cuộc trò chuyện vô bổ.
“-Có đúng không?” Ainz trả lời. Sau khi dừng 1 lúc, anh tiếp tục câu hỏi,
“… Đầu tiên, tôi muốn hỏi ông về loại dược liệu mà ông sử dụng để chữa bệnh đau dạ dày ở ngôi làng này. Có phải là vỏ của Kiine không? Hay là rễ của Kandiane?”
Trưởng Dược Sư đột nhiên dừng tay. Cũng giống như vừa nãy, ông ấy quay đầu lại để nhìn chằm chằm vào Ainz lần thứ hai.
“Anh có thể đợi một chút không?”
“Vâng tất nhiên rồi.”
Trưởng Dược Sư quay lưng lại với Ainz và bắt đầu mài một lần nữa. Tuy nhiên, ngay cả từ phía sau, Ainz có thể biết rằng thái độ của ông ấy đã thay đổi một chút.
Có vẻ như những điều cơ bản trong nghệ thuật trò chuyện của người bán hàng từ thời còn là Suzuki Satoru rất hữu ích, đó là tìm kiếm một chủ đề được chia sẻ, như sở thích hoặc quê quán, với người bạn đang nói chuyện .
Theo giả thuyết, hãy xem xét sự khác biệt giữa một nhân viên bán hàng mà bạn không có điểm chung so với một người có cùng sở thích. Nếu nội dung của những thứ họ đang chào bán, hình thức bên ngoài, giá cả, thời hạn giao hàng, thanh toán, v.v. đều giống nhau, thì một đối tác kinh doanh thường sẽ chọn cái sau.
Vì Trưởng Dược Sư dường như là một người rất say mê công việc của mình, anh đã đoán chủ đề về thuốc sẽ là chủ đề tốt nhất để dành được 1sự quan tâm của ông ấy .
“Tôi chỉ … làm nó ngay bây giờ. Kiine không phát triển quanh đây. Đó là lý do tại sao … chúng tôi sử dụng lá Azen. Như anh có thể biết, khi nghiền lá Azen, tác dụng của chúng sẽ nhanh chóng mất đi. Tuy nhiên, cũng có vấn đề nếu tốc độ xay quá nhanh và chúng nóng lên ”. Khi đã xay xong chúng, ông ấy đổ một chất lỏng sệt vào cối. “Chất lỏng này là chất tiết ra từ việc cắt vào cây Nere. Bằng cách trộn nó với thứ này, hiệu quả sẽ không thay đổi. Mặc dù như vậy, cần thêm một bước nữa bởi vì sử dụng nó như thế này sẽ làm giảm hiệu quả của nó.”
Trưởng Dược Sư một lần nữa quay sang Ainz và xem xét kỹ lưỡng anh từ đầu đến chân. Sau đó, mũi ông ấy di chuyển như thể đang đánh hơi thứ gì đó, sau đó ông ấy cau mày.
“… Không có mùi. Này, đưa tay cho tôi xem nào ”.
Ainz làm theo và đưa tay cho ông ấy xem. Vì Ainz ít nhiều biết ông ấy muốn nói gì, nên anh đưa mu bàn tay ra – hay đúng hơn là những ngón tay của anh. Với khoảng cách hiện tại giữa 2 người, Trưởng Dược Sư không thể chạm vào tay anh, Ainz đang phải nghĩ xem đối phó ra sao nếu chẳng may Trưởng Dược Sư tiến lại gần anh.
“Mùi của thảo dược bị nghiền nát — nếu anh là dược sư, mùi đó sẽ ngấm vào cơ thể anh một cách tự nhiên, cặn bẩn sẽ làm ố ngón tay anh, nhưng tôi không thấy có ở đó. Tôi nghe nói anh là một ma pháp sư hệ Arcane nhưng … điều này có nghĩa là anh đang thực hiện các kỹ thuật của dược sư theo một cách khác đúng không? ”
Vì anh đã lên kế hoạch đến thăm nơi này, nên nếu muốn anh đã có thể nghiền nát một số dược liệu để che phủ cơ thể mình trong mùi hương của chúng và có được sự tin tưởng của Trưởng Dược Sư. Hơn hết, bởi vì bàn tay của Ainz chỉ là ảo ảnh nên anh có thể tạo ra bàn tay mà Trưởng Dược Sư sẽ chấp thuận.
Tuy nhiên, có hai lý do khiến Ainz không làm những điều đó.
Đầu tiên là vì gia đình Bareare không như vậy. Chắc chắn, mùi đó sẽ bay ra khi họ đang làm việc, và mùi đó tràn vào xưởng và quần áo làm việc của họ khá nồng.
Tuy nhiên, họ không thường xuyên bị ám mùi đó. Nếu có bất cứ điều gì, Nfirea và những người còn lại dường như không quan tâm đến việc gì khác ngoài việc khử mùi cho bản thân. Tất nhiên, đó có thể chỉ là gia đình Bareare, nhưng khi giả mạo danh tính của một người, lời nói và hành động của bạn sẽ tự nhiên hơn bằng cách sử dụng một người thật để tham khảo. Bạn có thể hoàn thành mà không cần phải băn khoăn về từng từ hoặc nhận xét và tạo ra những lời nói dối.
Lý do khác là vì Ainz hoàn toàn không biết gì về thuốc thảo dược.
Ngay cả khi anh chà xát lên mùi, thay đổi màu sắc của ngón tay và giả định danh tính của một dược sư đang học việc, anh có thể sẽ bị phát hiện ra khi Trưởng Dược Sư hỏi anh về liều lượng vì anh sẽ không thể trả lời thẳng.
Nếu anh bị nghi ngờ là một kẻ lừa đảo hoàn toàn từ sai sót nhỏ trong vỏ bọc ngụy trang của mình, thì các hoạt động của anh ở ngôi làng này sẽ không mang lại kết quả gì.
“Không, điều đó không hoàn toàn chính xác. Sư phụ của tôi cũng thực hành Giả kim thuật, đó chẳng qua là một chút kiến thức mà họ đã dạy cho tôi. ”
Theo đó, đây là vai diễn Ainz nhắm tới cho đến thời điểm cuối cùng để tránh bị nhìn thấu từ những lời nói dối của mình, và để không có mâu thuẫn nào nảy sinh từ những gì anh đã nói trước đó.
“… Hừm. Thì ra là như vậy.”
Ainz ngay lập tức cảm nhận được rằng Trưởng Dược Sư đã mất hứng thú với anh.
Điều này chẳng giúp được gì cả. Cũng có thể nói nó giống hệt như những gì anh đã tưởng tượng.
Chính vì lẽ đó mà anh đã chuẩn bị thêm một con át chủ bài để thu hút sự quan tâm của ông ấy. Ainz đến gần hơn với Trưởng Dược Sư cho đến khi đứng cạnh ông ta, người một lần nữa vừa quay mặt về phía bàn của mình. Ainz đặt con át chủ bài của mình lên trên bàn làm việc.
“… Đây là một lọ potion chứa sức mạnh hồi phục được mang đến từ một nơi xác định.”
Loại potion trong chai thủy tinh – được sản xuất tại E-Rantel và không có một chút tinh chế nào – là một trong những loại potion mà gia đình Bereare đã tạo ra trong quá trình tạo ra loại potion hồi phục màu đỏ. Loại potion màu đỏ đã được hoàn thành — hiện tại, họ đang tập trung nguồn lực để phát triển một phiên bản sử dụng các giải pháp giả kim hoặc thảo mộc rẻ tiền hơn — vì vậy trái với mong đợi, loại potion này ngày nay hiếm hơn.
“Đây là … màu tím ư?” Trưởng Dược Sư nhặt lọ thuốc. “Lọ chứa trong suốt … Lý do nó không có màu xanh lam… có phải vì có thứ gì đó được trộn lẫn vào đó hay?”
Trưởng Dược Sư nâng chai thuốc lên vừa lắc vừa nhìn xuống đáy.
“Có một ít cặn, thực sự chỉ là rất ít cặn ở phía dưới… đúng không…?”
Ông ấy đang lẩm bẩm một mình.
“Tôi có thể không?”
“Ông cứ tiếp tục đi.”
Ngay khi Ainz cho phép, Trưởng Dược Sư mở nắp lọ và không chút do dự, dùng dao cắt nhẹ vào tay mình. Sau đó ông ấy vẩy lọ potion vào vết cắt nhỏ đó.
Ông ấy dùng một lượng vừa phải, khoảng một nửa chai.
Vết cắt dần khép lại với tốc độ có thể quan sát được.
“Nhanh quá… Tôi thậm chí không thể tính toán được thời gian…? Các loại dược liệu và thuốc thử ma thuật được sử dụng để tạo ra nó… nằm trong chỗ cặn này phải không?
{Ông ấy chắc chắn độc thoại rất nhiều, huh… Hay đúng hơn, con dao đó, không phải trước đó ông ấy đã dùng nó để cắt thứ gì đó khác rồi hay sao? Và trên hết, ông ấy có thể sử dụng nó theo cách đó… Chẳng phải hiệu ứng sẽ không được kích hoạt nếu bạn không sử dụng toàn bộ lọ potion, bất kể vết thương hay sao? Không, đó có thể là bởi vì trong một tình huống hiểm nghèo, chẳng hạn như giữa trận chiến, bạn sẽ không thể xem xét những thứ như độ sâu vết thương để tính toán lượng cần sử dụng, phải không?}
Trưởng Dược Sư liếm hết phần thuốc dính trên tay rồi ngửi.
“Tôi ngửi thấy mùi Azen…?” ông ấy dường như nhận thấy rằng đó là thứ khác nhanh hơn Ainz có thể phản bác. “Có phải vậy không…? Hay có phải đó là mùi của chính tay tôi? … không mùi và không vị … để che giấu ư? ”
{… Che giấu điều gì?}
“Không—” Trưởng Dược Sư quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Ainz. “Tất cả các loại potion hồi phục của thành phố đều có màu này à?”
“Điều đó không chính xác. Tôi nghe nói nó được phổ biến ở đó thông qua vị vua undead cai trị E-Rantel. Tôi không biết tất cả các chi tiết của nó như thế nào, nhưng, tốt, nó có giá trị. Trên thực tế, màu của lọ thuốc chữa bệnh thông thường đang lưu hành là màu xanh lam ”.
Trưởng Dược Sư thở dài một hơi nặng nề.
“Một vị vua undead?… Không, đó không phải là vấn đề, tôi đoán… mặc dù tôi cũng có cảm giác rằng đó là một vấn đề, à, nó… ổn chứ? Mm. Vậy thì anh có phiền không nếu tôi giữ nó? ”
Trưởng Dược Sư chỉ vào cái lọ còn khoảng một nửa bên trong.
“Tùy thuộc vào các điều kiện.” Khi xác nhận rằng Trưởng Dược Sư đang chờ đợi điều gì xảy ra tiếp theo, Ainz tiếp tục, “cái giá là thông tin. Nếu đó là ông, người đã từng đảm nhận vai trò dược sư trong Đại Thụ Hải này, tôi tin rằng ông nắm giữ kiến thức chỉ có thể tìm thấy ở đây. Tôi tin rằng mọi thứ sẽ công bằng nếu đổi lấy thông tin đó nhưng… ông thấy sao? ”
Sự im lặng bao trùm lên họ một lúc, sau đó Trưởng Dược Sư mới mở miệng.
“… Anh muốn sử dụng kiến thức đó vào mục đích gì?”
Nếu Ainz nhớ lại thái độ của Trưởng Dược Sư lúc nãy, anh sẽ hình dung sơ bộ về câu trả lời mà ông ấy sẽ hài lòng. Đó có lẽ là những từ, “để đạt được mục tiêu là một dược sư hàng đầu”, “Tôi muốn trở thành một dược sư thậm chí còn vĩ đại hơn tôi bây giờ,” vân vân. Tuy nhiên, Ainz không thể nói điều đó.
“Tôi không có bất kỳ mục đích cụ thể nào trong đầu. Miễn là tôi có thể nắm được thông tin đó, tôi có thể sử dụng nó trong một số công việc kinh doanh trong tương lai, và cơn khát tri thức của tôi sẽ được thỏa mãn. ”
Đúng như dự đoán của Ainz, Trưởng Dược Sư có vẻ hơi tức giận.
“… Đó là những gì anh muốn có từ nó sao?”
“Như tôi vừa nói lúc trước, tôi là một ma pháp sư hệ Arcane. Tôi tự hào về những khả năng đó là cực kỳ cao, nhưng tôi không có kỹ năng của một nhà giả kim, và sư phụ của tôi nói với tôi rằng tôi không có tài năng trong lĩnh vực đó. Vì vậy, tôi không có một chút ý định sống như một dược sư. Tuy nhiên, thông tin là một vấn đề khác. Thông tin là sức mạnh và là vũ khí. Những người có và không có nó hoàn toàn khác nhau. Cuối cùng, món nợ ân tình mà tôi mắc phải sẽ lớn hơn. ”
“—món nợ ân tình?”
“Đúng. Vì tôi không có ý định trở thành một dược sư, nên ông có thể miễn cưỡng dạy tôi những bí mật của mình — tôi nói đúng chứ? ” Không đợi câu trả lời của Trưởng Dược Sư, Ainz tiếp tục. “Nếu đúng như vậy, thì câu hỏi duy nhất còn lại là: đổi lại liệu ông có thể cung cấp cho tôi thông tin có giá trị tương đương với lọ thuốc chữa bệnh vô danh, một thứ cực kỳ hiếm hay không? Vì vậy, sự chênh lệch trong thương vụ trao đổi này sẽ trở thành một món nợ ân tình. ”
“Anh có nghĩ rằng cuối cùng anh có thể chấp nhận thông tin về các hỗn hợp hoặc thực vật tầm thường hay không? Và sau đó tôi có thể tuyên bố rằng tôi không mắc bất kỳ món nợ nào. Hay, nếu tôi có thể khẳng định rằng cái giá mà tôi phải trả là cao hơn và anh là người sẽ mắc nợ tôi thì sao? ”
“Dù vậy tôi cũng không thấy phiền, ông biết không?”
Trưởng Dược Sư vẻ mặt như muốn nói: “Cái gì?”
“Có hai điểm trừ ông nhận được nếu làm vậy. Một là ông không thể nói dối chính mình. Cảm giác tội lỗi mà ông nhận được từ việc trao đổi một số thông tin vô ích để lấy một thứ thực sự có giá trị sẽ ở lại với ônh, phải không? ”
“Cái đó.”
“Và một cái nữa. Ông sẽ được đánh giá là một người vô liêm sỉ và vô đạo đức. Nếu có lần sau, mối liên hệ trong quá khứ của chúng ta sẽ được tính đến . Và, nếu tôi nói về điều này trong thành phố, những người khác – những dược sư có kiến thức hơn tôi – sẽ cảm thấy thế nào về điều đó, họ sẽ nghĩ về ông như thế nào? ”
“-Tôi hiểu rồi. Kiến thức của vùng hoang vu nơi biên giới sẽ chỉ được đánh giá ở mức độ đó, và những Dark Elf sống trong khu rừng này, và các dược sư của họ, sẽ là mục tiêu của sự chế nhạo, huh. Liệu tôi có bị đánh giá là một dược sư thậm chí còn không thể phân biệt được giá trị của loại potion được giao cho hay không? Liệu tôi có bị coi là một dược sư không có kiến thức để có thể cân bằng việc trao đổi hay không? Hoặc, liệu tôi sẽ bị đánh giá là một dược sư tham lam, người không thể tiến hành công việc kinh doanh một cách công bằng hay không? ”
“Mặc dù người ta cũng có thể được khen ngợi khi mua một món đồ đắt tiền với giá thấp hơn.”
“… Đó có phải là cách các dược sư trong thành phố nghĩ hay không? Liệu họ có cố gắng trả một cái giá không thích hợp cho những thứ họ được cung cấp hay không? ”
“Rốt cuộc thì có nhiều loại người sống ở thành phố. Tôi không thể khẳng định chắc chắn rằng không có người nào bị ám ảnh bởi những lợi ích ngắn hạn và không có tầm nhìn xa. Chà, những loại người đó sẽ sớm biến mất sau đó vì cơ hội thứ hai sẽ không đến với họ nữa. Ngược lại, chính những thương gia chăm sóc khách hàng lần đầu sẽ có cơ hội thành công. Các cụ có câu, thả con săn sắt, bắt con cá rô”.
“Heh-heh-heh,” Trưởng Dược Sư cười thích thú. Đó là lần đầu tiên ông ấy cười kể từ khi Ainz đến đó. “Anh thực sự là một người rất khéo ăn nói đấy nhỉ? Chắc hẳn anh thường xuyên nói rất nhiều. ”
Ainz thở phào nhẹ nhõm. Anh đã nghĩ rằng Trưởng Dược Sư sẽ là một Dark Elf cảm tính hơn nhiều.
Nói một cách thẳng thắn, đối với một nhân viên bán hàng bình thường, những khách hàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài thường sẽ gây ra nhiều vấn đề. Về tính cách, ngay cả khi đã được giải thích, thì kiểu người ưu tiên cảm xúc của bản thân hơn giá trị và ý nghĩa của một hành động cũng khá là rắc rối. Ainz nhớ đã nghe nói rằng trong hầu hết các trường hợp, đó là những người sẽ quyết định về các thông số kỹ thuật vào một ngày nào đó và quay lại để nói rằng sẽ thay đổi chúng ngay ngày hôm sau.
Có vẻ như đã có ý kiến cho rằng nếu một người là nhân viên bán hàng hạng nhất, loại khách hàng đó sẽ là một miếng bánh để xử lý khi họ đặt chân vào cửa, nhưng đối với Ainz – từ quan điểm của một nhân viên bán hàng bình thường như Suzuki Satoru — họ không phải là người mà anh muốn hợp tác kinh doanh.
“Đó là lần đầu tiên tôi được nói như vậy.”
Anh thực sự chưa bao giờ được nói như vậy.
“Liệu có phải mọi người cũng nghĩ về anh như vậy nhưng chỉ là không nói ra không nhi?”
Không giống như lúc trước, Trưởng Dược Sư có vẻ có tâm trạng rất tốt.
“Có đúng là như vậy hay không? Dù bản thân tôi cũng không tin là như vậy”.
“Heh-heh-heh — Bây giờ, khi có kiến thức sẽ tương đồng với giá trị của lọ thuốc này, tôi không thể cung cấp bất cứ thứ gì ngoại trừ những phương thuốc bí truyền mà tôi biết. Anh định ở lại làng này bao lâu? ”
“Không phải là tôi đã quyết định dứt khoát, nhưng tôi dự định sẽ rời khỏi ngôi làng này trong vài ngày tới. Có lẽ lâu nhất là khoảng bảy ngày. ”
Trưởng Dược Sư khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Tôi hiểu rồi… Trong trường hợp đó…”
Một vài khoảnh khắc trôi qua khi ông ấy vẫn im lặng như cũ. Ainz không nói gì cả.
“Hiện tại, nếu chúng ta chỉ có thời gian ngắn ngủi như vậy, thì không thể đủ để cho anh lĩnh hội những phương thuốc bí truyền của tôi. Đối với các phương thuốc được coi là bí truyền, anh phải nắm bắt được những thay đổi nhỏ — những thay đổi trong các thành phần cần thiết trong mỗi mùa — nhận biết chúng qua mùi hương và xúc giác, và cuối cùng, anh phải cẩn thận thay đổi liều lượng sử dụng. Nói thẳng ra, tôi muốn anh ở đây nửa năm để tôi có thể để năm giác quan của cậu làm quen và ghi nhớ những sự khác biệt nhỏ đó. ”
Ainz muốn nói, “ông chỉ cần viết chúng ra một tờ giấy,” nhưng nếu anh làm vậy, Trưởng Dược Sư có thể không hài lòng, vì vậy anh không nói gì cả.
“Vì vậy, anh có phiền không nếu đó không phải là những phương thuốc bí truyền – mặc dù tôi không biết liệu chúng có tương xứng từ góc độ giá trị hay không – nhưng thay vào đó, những phương thuốc được cho là hiếm. Anh không phiền nếu tôi dạy anh quy trình điều chế chúng, liều dùng, cách dùng và những kiến thức khác về chúng chứ? ”
“Không, không vấn đề gì. Tôi sẽ để chuyện đó cho ông.”
“Được rồi – bắt đầu từ hôm nay, anh hãy ở lại đây và tôi sẽ dạy cho anh. Vì chúng ta thực sự không có nhiều thời gian. Tôi sẽ khắc sâu nó vào tâm trí anh. ”
“-Cái gì?”
Đó là một vấn đề. Đó hoàn toàn là một vấn đề.
Anh muốn giảm nguy cơ ảo ảnh của mình bị phát hiện dù chỉ một chút. Hơn hết, cơ thể anh không cần ăn, ngủ, thậm chí không cần sử dụng nhà vệ sinh. Cho dù anh có hành động tốt đến đâu, chắc chắn anh sẽ bị cho là bất thường và sẽ bị phát hiện.
“Tôi xin lỗi, nhưng cháu gái và cháu trai của tôi đang ở đây với tôi, vì vậy tôi phải từ chối yêu cầu đó. Tôi không phiền nếu ông giảm số lượng thuốc mà ông sẽ dạy tôi, vì vậy ông có sẵn sàng thỏa thuận không? Bởi vì tôi sẽ ghi lại nó một cách đàng hoàng. ”
“… Chỉ truyền miệng. Tôi sẽ không cho phép một bản ghi nào về chúng. ”
“Đó là một…”
Ainz ngập ngừng.
Anh không tự tin rằng mình có thể ghi nhớ mọi thứ, ngay cả khi có chỉ dẫn.
Chắc chắn, đối với YGGDRASIL, trò chơi mà anh dồn hết mọi thứ mình có vào, ghi nhớ lượng thông tin khổng lồ có trong đó không hề khó chút nào. Tuy nhiên, nếu bạn hỏi anh liệu anh có thể nhớ thông tin mà anh không quan tâm như trong tình huống này hay không, anh sẽ phải lắc đầu phủ nhận.
Nhìn chung, nếu nhìn từ góc độ của sếp, không phải bạn sẽ lo lắng nếu có những cấp dưới chỉ nghe những gì bạn nói và không ghi chép gì hay sao?
Trưởng Dược Sư có lẽ mang một ý khác với Suzuki Satoru – một người trưởng thành đang đi làm xem xét những điều như vậy – im lặng. Ông ấy lên tiếng.
“Có vẻ như anh không hài lòng. Nhưng anh biết không? Tôi thậm chí sẽ không nói rằng tôi muốn biết quy trình sản xuất lọ potion của anh. Tôi sẽ cho anh những thứ đó. ”
“Việc được bảo là không ghi chép dù chỉ là một chút cũng có hơi rắc rối… Tôi không tự tin vào khả năng ghi nhớ của bản thân. Vì vậy, ông có thể cho phép tôi ghi lại một vài ghi chú để tôi có thể nhớ được không? ”
“Anh đang nói cái quái gì vậy!” Trưởng Dược Sư nói, bắn cả nước bọt ra từ miệng. “Tôi sẽ làm cho bản thân anh phải ghi nhớ! Là một người học việc của dược sư, anh đang nhận được hướng dẫn để anh có thể ngay lập tức đánh giá những thứ anh đang nắm giữ hiện giờ giá trị bao nhiêu!”
Thật khó để trả lời, “Không, tôi không thể làm điều gì đó như vậy.” Nếu đúng như vậy, có lẽ anh nên nói dối? ”
Anh không có ý định ủng hộ bằng mồm với ý tưởng rằng “không được nói dối.” Thậm chí cả những lời nói dối vô hại. Có lẽ anh nên nói rằng trong trường hợp này, anh không nên nói dối với ý định xấu.
{—Điều này thật rắc rối.}
Theo cuộc trò chuyện, có vẻ như anh sẽ trở thành một người học việc và nhận được sự hướng dẫn đặc biệt ở đây, nhưng lý do anh đến gặp một dược sư chỉ là một linh cảm nhỏ rằng anh có thể có được thông tin nếu có. Anh đã cân nhắc – nếu anh có thể lấy được dù chỉ một chút thuốc thảo dược của Dark Elf và tìm hiểu xem nó có cao cấp hơn của Vương quốc Sorcerer hay không – có khả năng nhập khẩu nó theo một cách nào đó như gửi các thực tập sinh kỹ thuật đi.
Là một phần của kế hoạch đó, họ sẽ mang lại công nghệ mà họ đã học và nghiên cứu nó để theo đuổi dược phẩm. Nó không như thể bản thân Ainz muốn cầu xin để được hướng dẫn về chủ đề này.
Thành thật mà nói, anh đã nói cái giá trao đổi là thông tin, nhưng ngay cả khi trong trường hợp anh lấy lại một lọ potion có giá trị được làm ra ở đây, và sau đó giao nó cho Nfirea, sẽ không có vấn đề gì — tốt thôi, có thể chỉ là một vấn đề nhỏ. Không nghi ngờ gì nếu là Nfirea, cậu ấy có thể phân tích lọ potion đó và cho biết nó được làm từ những loại dược liệu gì và hơn cả thế nữa.
{Hừm. Có lẽ cách mình đàm phán trong lần đầu tiên này hơi sai sai? Tuy nhiên… đó là cách duy nhất để thu hút sự quan tâm của ông ấy… Thậm chí có thể nói rằng mọi thứ tiến triển tốt như vậy bởi vì mình đã làm như vậy. Nó cũng không phải là, khi mình nghĩ về khả năng ngay cả loại potion mà chúng ta nhận được cũng không thể phân tích được, tất cả công sức sẽ bị rửa trôi hoàn toàn nhưng… Bây giờ, mình phải làm gì đây?}
“Có vấn đề gì à!”
Có vẻ như Ainz sẽ không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Trong trường hợp đó, giống như mọi khi, anh sẽ phải chuẩn bị trước.
“… Chắc chắn, sư phụ của tôi cũng đã nói“ hãy để cơ thể của trò ghi nhớ điều đó. ”
Trưởng Dược Sư gật đầu không biết bao nhiêu lần trong khi khẽ lẩm bẩm: chính xác, hiển nhiên, các dược sư thành phố cũng hiểu được điều đó.
“Tuy nhiên, với tinh thần tương tự, họ cũng nói thế này: ‘Hãy ghi chép lại đi, vì trò thật ngu ngốc. Đừng bắt ta phải lặp đi lặp lại mấy lời đó’. ”
“…Gì cơ?” Đôi mắt của Trưởng Dược Sư mở to, và lông mày của ông ta sau đó nhướng lên và hỏi, “anh nói… ngu … ngốc sao?”
“Vâng, đó là những gì tôi đã được nghe từ sư phụ của tôi.”
“T-tôi hiểu rồi… Không, không, các sư phụ rất nghiêm khắc với các đệ tử của họ. Tôi không nghĩ rằng họ đang nói điều đó một cách nghiêm túc, anh hiểu chứ? Nghe này, những gì anh đang nói lúc nãy đều rất có lý, và được tạo ra để phong tỏa các lối thoát của tôi. Đó chắc chắn không phải là điều mà ai đó ngu ngốc có thể làm được. ”
{Mình đang được an ủi sao…}
Có vẻ như đối với Dark Elf cũng vậy, họ không biết phải nói gì khi người bên kia tự nhận: “Tôi thật ngu ngốc.” Bởi vì thế giới mà họ đang sống không phải là một thế giới tử tế, Ainz đã nghĩ rằng anh sẽ bị đuổi đi, nhưng điều đó dường như không phải vậy.
Anh có cảm giác phức tạp về nó, nhưng tất cả những gì anh có thể làm là tận dụng điều này. Ainz đáp lại.
“Không, tôi chắc chắn có điều gì đó không ổn với tôi. Khả năng ghi nhớ của tôi vẫn còn yếu kém”.
“Tôi hiểu rồi…”
Ainz khẳng định điều đó một cách tự tin, và trên hết, Trưởng Dược Sư đã chuyển hướng nhìn của mình như thể đầu của ông ấy đã bị đẩy sang một bên.
Cả hai cùng im lặng.
Có một cơ hội khá tốt là Trưởng Dược Sư sẽ nói rằng không đời nào ông ấy có thể dạy cho một người như anh những thứ có thể biến thành chất độc nếu không sử dụng đúng liều lượng.
Tuy nhiên – “Tôi hiểu rồi,” một giọng nói có vẻ như đã chấp nhận điều gì đó đột nhiên phát ra từ Trưởng Dược Sư.
Khi Ainz đang băn khoăn không biết ông ấy “ hiểu” cái gì thì Trưởng Dược Sư biểu hiện một biểu cảm giống như sự ngưỡng mộ nhưng chỉ trong tích tắc rồi ngay lập tức trở lại biểu cảm trước đó, nên nó chỉ là một sự thay đổi nhất thời có thể khiến người ta nghĩ rằng đó là ảo giác. Tuy nhiên Ainz chắc chắn đó không phải là anh tưởng tượng ra.
Dù không biết nó là gì nhưng Ainz vẫn chuẩn bị sẵn tinh thần. Có vẻ như có thứ gì đó bên trong vị Trưởng Dược Sư cộng hưởng với những gì anh đã nói.
Ainz cảm thấy như thể anh có thể nhìn thấy một con quỷ mà anh biết rất rõ đang mỉm cười sau lưng Trưởng Dược Sư.
{… Mình vừa tưởng tượng ra cái quái gì vậy? Điều đó thực sự kỳ lạ, phải không?}
“… Nếu là như vậy thì không thể khác được. Lâu nhất là bảy ngày, có nghĩa là thậm chí có khả năng anh sẽ rời ngôi làng này sớm hơn, phải không? Lặp đi lặp lại những lời giải thích giống nhau có nghĩa là chúng ta sẽ tiêu tốn nhiều thời gian hơn. Hãy chắc chắn rằng anh sẽ đốt những bản ghi chép đó sau khi đã ghi nhớ chúng, được chứ?”
Anh không biết điều gì đã khiến thái độ của Trưởng Dược Sư thay đổi. 1Ainz trả lời như bình thường trong khi cảnh giác
“Vâng tôi hứa.”
“Anh hiểu rồi thì tốt. Giờ thì, theo yêu cầu của anh, tôi sẽ dạy một hỗn dược khá khó. Sự chỉ dạy của tôi sẽ rất nghiêm khắc, nên là đừng có mà khóc lóc đấy, được chứ?”
Ainz không nhớ bất cứ điều gì về một yêu cầu, nhưng thậm chí để nó sang một bên vào lúc này, đây là điều duy nhất anh có lẽ nên nói ngay từ đầu.
“Không, xin hãy chỉ dạy tôi một cách nhẹ nhàng.”
Miệng của Trưởng Dược Sư há ra một tiếng, và sau đó ông ấy làm bộ mặt như vừa nuốt phải một con bọ xít vậy.
Không phải Ainz có ý kiến tiêu cực về sự chỉ dạy nghiêm khắc. Tuy nhiên, giữa nghiêm khắc và nhẹ nhàng, anh là loại người sẽ chọn cái sau.
“Anh có vẻ hơi lo lắng…”
“Không, nhưng tôi sẽ không thích nếu ông đánh tôi bằng một cây gậy hay thứ gì đó?”
“S-sư phụ của anh làm những việc như vậy à?”
“Không, họ không làm những việc như vậy, nhưng—”
“Ngay cả tôi cũng sẽ không làm một việc như vậy, được chứ!”
“Tôi sẽ rất vui nếu ông không làm như vậy.”
Khi Ainz nhún vai như đang nói đùa, Trưởng Dược Sư tỏ vẻ chán ghét.
“Haa. Tôi nghĩ rằng tôi hiểu tính cách của anh một chút. Mặc dù tôi cũng cảm thấy có lỗi với sư phụ của anh. Nào, tôi sẽ chỉ dạy anh ngay lập tức. Từ đây, tôi sẽ trích dẫn tên của một số vị thuốc và tác dụng của chúng. Nếu chúng là những thứ mà anh đã biết thì nó sẽ vô dụng… không, không hẳn là vô dụng? Tôi đoán sẽ không tệ đến mức anh sẽ tìm hiểu về sự khác biệt trong các thành phần được sử dụng và hơn thế nữa. Dù sao thì, hãy nói cho tôi biết anh muốn tôi dạy cái nào”.
“Cám ơn rất nhiều. Tuy nhiên, trước đó, một câu hỏi… ông có ổn không với một thỏa thuận miệng chứ? ”
Nếu anh định nói, ký một hợp đồng hoặc làm phép nào đó, có lẽ tốt hơn là chỉ cần để anh giả vờ rằng mọi thứ họ đã nói đến bây giờ không xảy ra.
“Tôi không quan tâm. Niềm tin là quan trọng, phải không? Ai mà biết được, có thể những gì anh viết trong văn bản sẽ lại được chuyển đi khắp nơi rồi truyền đến tai tôi? Tất cả những gì sẽ xảy ra sau đó là tôi sẽ khinh thường anh. Tôi sẽ nói “Vậy ra những dược sư ở thành phố là loại người như vậy”.
“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu. Đối với tôi cũng là một tổn thất lớn nếu làm hạ thấp sự đánh giá về các dược sư thành phố. Tôi tuyệt đối hứa sẽ không đưa chúng vào văn bản và để chúng bị phát tán ”.
♦ ♦ ♦
Trưởng Dược Sư đứng tiễn người đàn ông kia ra về cho tới khi không còn nhìn thấy bóng lưng của anh ta nữa, sau đó ông khẽ cười một cái.
Không biết đã bao lâu rồi kể từ lần cuối ông tiễn ai đó rời đi? Đó có thể là lần đầu tiên kể từ khi ông đạt được vị trí Trưởng Dược Sư ở cái làng này.
{— anh ta là một người khôn ngoan đến mức đáng ngạc nhiên. Có nhiều người giống anh ta ở thành phố đó không nhỉ?}
Không thể nào. Không, nếu đúng như vậy, đó sẽ là một câu chuyện điên rồ.
{Mình nghe nói rằng số lượng cư dân trong thành phố nhiều hơn tất cả những Dark Elf sống trong khu rừng này. Anh ta hẳn là một người có địa vị trong xã hội. Nếu một người nghĩ rằng điều đó là bình thường trong thành phố, thì liệu ông có phải cảnh giác với các chi tiết để không bị lừa hay không?}
Người đó tự hạ mình như một kẻ thất bại hay một vozer, nhưng nếu đúng là vậy thì anh ta đã không khéo mồm khéo miệng như thế. Thậm chí còn đúng hơn thế nên nếu ông xem xét cuộc trò chuyện và thông tin mà mình đã được cung cấp, sẽ không có chuyện anh ta là một tên chạy vặt ngu ngốc.
Nếu đúng như vậy, tại sao anh ta lại cứ mải mê viết ra giấy những lời dạy của Trưởng Dược Sư? Có lẽ anh ta không nghĩ rằng Trưởng Dược Sư, người đã tức giận với điều đó, sẽ từ chối việc dạy anh ta?
Tuy nhiên, lý do khiến Trưởng Dược Sư nghĩ ra ý tưởng đó vì ông ấy có một vài mục tiêu, là vì anh ta bắt đầu nói những điều như trí nhớ của anh ta kém, hoặc tự gọi mình là ngu ngốc.
Tất cả những điều anh ta đã được dạy, sau này anh ta có thể bí mật tự mình viết ra giấy. Mặc dù vậy, anh ta lại thấy cần phải tuyên bố rằng anh ta sẽ ghi chép lại ngay trước mặt Trưởng Dược Sư cho đến khi điều đó khiến ông rơi vào tâm trạng tồi tệ.
Nói cách khác-
{—Bây giờ mình vẫn chưa thể hiểu chuyện đó, nhưng điều mà người đàn ông đó muốn truyền đạt cho mình có lẽ là hai điều. Một là anh ta “không che giấu bất cứ điều gì.”}
Tất nhiên, ông không thể tin tưởng người đó như vậy. Có thể là ngay cả khi anh ta cho ông thấy điều gì đó là sư thật, anh ta có thể đang che giấu điều gì đó khác đằng sau sự thật đó. Thật không may, ông không thể hoàn toàn tin tưởng vào một người mà ông đã gặp lần đầu tiên hôm nay đến thế. Chưa hết, việc anh ta nói “Tôi sẽ không che đậy bất cứ điều gì và do đó tôi sẽ chia sẻ hết suy nghĩ của mình trước ông” có ý nghĩa quan trọng đối với khả năng xây dựng một mối quan hệ tin cậy giữa họ.
{Và cuối cùng, lý do khác khiến anh ta đã không thể nói ra thành lời có lẽ là anh yêu cầu được dạy một hỗn dược ở một cấp độ khó thích hợp ngay cả khi anh ta có thời gian hạn hẹp. Một thứ ở cấp độ chắc chắn không thể nhớ được dù anh ta có nhìn thấy nó bao nhiêu lần.}
Anh ta, một người thậm chí không chuyên về dược, cố gắng học các hỗn dược có độ khó cao là một chuyện kỳ lạ. Hơn hết, hầu hết các hỗn dược khó điều chế đều chỉ sử dụng các loại dược liệu quý. Có lẽ vì lý do đó mà anh không thể tự mình đưa ra yêu cầu trực tiếp.
Nói cách khác, anh là một người biết ngượng.
Tuy nhiên, Trưởng Dược Sư không nghĩ rằng ý nghĩa thứ hai thực sự là một vấn đề.
Ban đầu, dựa trên các điều kiện trao đổi phương thuốc bí ẩn đó – thứ mà ông cho là có liên quan đến phương thuốc trong truyền thuyết – ông thấy ổn với việc đưa ra các phương thuốc bí truyền của mình.
Thuốc bí truyền của Dark Elf được chia thành ba loại chính.
Loại đầu tiên là các phương thuốc có thể được tạo ra thông qua các quy trình điều chế khó khăn.
Thứ hai là các phương thuốc được sản xuất bằng cách sử dụng các loại dược liệu cực kỳ quý hiếm.
Thứ ba là những phương thuốc nguy hiểm có tác dụng quá mạnh.
Là ba loại đó.
Ông đã nói lý do không thể truyền lại cho anh ta loại đầu tiên. Nhưng ông đã cân nhắc việc dạy cho anh ta những thứ thuộc loại thứ hai.
Có thể là các loại dược liệu đó quý hiếm ở vùng này nhưng lại có nhiều trong thành phố hoặc bất cứ nơi nào, điều đó thường xảy ra với các loại dược liệu. Tuy nhiên, nếu nói như vậy thì sẽ chẳng đi đến đâu cả . Hay đúng hơn, vì việc dạy anh ta những thuốc thuộc loại thứ nhất là chuyện bất khả thi, đồng thời không đời nào ông dạy anh ta những phương thuốc nguy hiểm trong loại thứ ba, câu trả lời của ông đã được quyết định.
Và trong trường hợp này, ông cũng nghĩ rằng sẽ có lợi cho bản thân, ông có thể cung cấp những nguyên liệu được xem là quý hiếm ở đây và được đánh giá cao ngay cả trong thành phố với một giá trị thích hợp đồng thời.
Nếu anh ta quay trở lại thành phố, truyền bá những phương thuốc mà anh ta đã được truyền dạy, và chúng trở thành nguyên liệu quý giá, thì những người từ thành phố có thể đến đây để đến các làng Dark Elf làm ăn để cố gắng thu thập chúng. Khi nhìn thấy lọ thuốc màu tím, ông biết rằng thuốc chữa bệnh của thành phố đã ở mức độ cao thích hợp. Có cơ hội có được tài liệu và kiến thức đó, ngay cả Trưởng Dược Sư cũng nghĩ rằng nó cũng không quá tệ.
Ngay từ khi người đàn ông đó đến, ông không biết liệu nó có làm phát sinh những tương tác giữa ngôi làng và thành phố trong tương lai hay không. Tuy nhiên, ngay cả khi người ta nói với ông rằng ông nên chấp nhận yêu cầu dựa trên quan điểm thực tế, thì chắc chắn rằng thay vào đó, Trưởng Dược Sư sẽ thẳng thừng từ chối yêu cầu đó. Nếu ông có một khả năng tạo ra một số cuộc trò chuyện hợp lý về những ưu điểm và nhược điểm, dân làng có lẽ sẽ không lẩm bẩm mấy từ “cố chấp” xung quanh ông, và có lẽ ông sẽ không phải độc thân đến tận cái tuổi này. Dường như ông không lo lắng về điều đó chừng nào ông còn được những người bạn dược sư đồng nghiệp quý trọng, nhưng cho đến giờ, ông vẫn chưa nghĩ đến việc cố gắng thay đổi bản thân.
Người đàn ông đó nói về chuyện được và mất. Nếu là trước đây, ông sẽ cãi nhau đến mức không thể dung thứ. Tuy nhiên, đó là về những được và mất của ông với tư cách là một dược sư, khá thú vị. Nếu ở một nơi xa xôi nào đó, những nỗ lực của ông với tư cách là một dược sư bị chế giễu, thì ông cũng sẽ chẳng biết được. Không đời nào ông biết được điều đó, nhưng nếu người ta hỏi ông rằng ông có ổn với điều đó không, câu trả lời sẽ là “hoàn toàn không.”
Bởi vì ông đã nhận thức được giá trị của những thứ mà người đàn ông này đã đưa ra, ông không thể thoải mái nếu mình không đáp lại thứ gì đó có giá trị tương đương hoặc lớn hơn.
Ông cảm thấy rằng người đàn ông này thực sự là một người khéo ăn nói, bởi vì anh đã tấn công đồng thời từ hai phía, cả lý lẽ và cảm xúc.
Thông thường, người dạy giữ vị trí cao hơn trong khi người học giữ vị trí thấp hơn.
Tuy nhiên, lần này không phải như vậy.
Giảng dạy là cái giá của lọ potion đó. Hơn nữa, lập trường của người đàn ông đó là để mặc nó cho ông, thích dạy hay không thì tùy. Tại thời điểm này, người ta có thể nói rằng vị trí của hai người họ là ngang hàng nhau.
Và người đàn ông đó ngay lập tức tiếp tục nói rằng anh ta sẽ ghi chép lại để mở ra thái độ không thân thiện.
{Nếu bên kia không giấu giếm điều gì — và hành động theo cách để có thể lấy được lòng tin của mình, thì mình cũng nên có thái độ để anh ta tin tưởng mình. Tuy nhiên-}
Đó là một vấn đề cực kỳ khác.
Khi ông quay trở lại bàn ngồi, Trưởng Dược Sư nhăn mặt.
{Mình không nghĩ bản thân có thể làm được điều gì đó như vậy.}
Bản thân Trưởng Dược Sư cũng biết mình rất tệ trong việc hòa đồng với người khác.
Ngay cả khi nhìn lại những lần ông đã truyền lại kiến thức cho dân làng, ông có thể tuyên bố rằng bản thân không phải là một giáo viên giỏi.
Liếc mắt nhìn những chiếc lá khô trên kệ dược liệu, nó là một vị thuốc hướng thần, Trưởng Dược Sư lắc đầu. Công dụng của nó nhằm mục đích xoa dịu cơn đau và cũng có thể được sử dụng để loại bỏ căng thẳng. Tuy nhiên, nó không thích hợp cho giáo viên sử dụng nó.
“ Mình không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng hết sức mình, huh.”
Trưởng Dược Sư lầm bầm.
{Nhưng, có vẻ như diễn không phải là điểm mạnh của anh ta để đi xa đến mức nhìn chằm chằm vào mình đến nỗi anh ta thậm chí còn quên chớp mắt… có nghĩa là anh ta có hứng thú với mình? Hehehe… dựa trên ngoại hình thì anh ta trông trẻ hơn mình, nhưng chắc chắn anh còn trẻ… Mình đoán rốt cuộc anh ta cũng có một khía cạnh khá dễ thương đấy chứ nhỉ, huh?}