OVERLORD Tập 16 Chương 4 Phần 1: Trải Nghiệm Cuộc Sống Thôn Làng
OVERLORD Tập 16 Chương 4 Phần 1: Trải Nghiệm Cuộc Sống Thôn Làng
Dịch giả: Đông Phong
Ainz và Mare đi về phía ngôi nhà của Dark Elf.
Mare giờ đang mặc một bộ trang phục nam mà Ainz đã cho cậu bé mượn để thay thế bằng những bộ đồ nữ như cậu bé đã diện thường ngày.
Cũng tương tự như các bộ đồ trang phục mà anh đã cho Aura mượn, đây đều là những bộ đồ đơn giản không có bất cứ thông tin gì trong chúng và do đó, nó không bị yểm ma pháp.
Trang phục của thế giới khác sẽ không tự động thay đổi cho vừa vặn với người sử dụng bởi vì chúng không bị yểm ma pháp, còn với trang phục của Yggdrasil lại khác, chúng sẽ vừa vặn với Mare.
Cặp song sinh sẽ phải rất thận trọng khi hành động bởi vì các bộ quần áo đó gần như không có tính tự vệ khi so sánh với các quần áo bình thường của chúng. Vì thế, Ainz thực sự đã nghĩ đến việc cho chúng mặc một thứ gì đó khác biệt.
Cặp song sinh đã nói rằng Bukubukuchagama đã cung cấp cho họ khá nhiều thứ hơn trang bị bình thường. Nhưng liệu trong tất cả các vật phẩm này, có cái nào thật sự cần thiết để che đậy tình trạng hay sức mạnh thật sự của cả hai ở nơi họ đang chuẩn bị tới hay không thì Ainz cũng chịu thua.
Đa phần chúng là những trang phục giống như giáp nam của Aura hoặc váy khàng ma thuật của Mare; theo cách nói của Ainz đây là trang bị mặc định của nhân vật. Đó là lý do tại sao Ainz quyết định sử dụng quần áo trong kho đồ của mình cho hai chị em.
Đây là ý định của Ainz từ khi bắt đầu, vì thế anh phải là người làm mọi cách có thể. Điều này không có nghĩa là tất cả bọn họ cùng sử dụng quần áo giống hệt nhau cho nhiệm vụ này.
Trang phục của Mare và Ainz có một điểm khác biệt lớn so với của Aura. Hai người họ đang che nửa dưới khuôn mặt bằng vải, như thể họ đang mang mặt nạ. Và còn có một chiếc khăn che kín nửa mặt, do đó khuôn mặt anh chỉ để hở duy nhất phần quanh đôi mắt.
Và anh cảm thấy có tội khi làm cho Mare cảm thấy nóng nực, Ainz buộc phải để cậu như vậy vì việc đó là lợi ích của chung.
Họ nhìn thấy Aura đang đứng ngay cổng ngôi làng; nhưng ngôi làng không hề có bất kỳ nơi nào để có thể gọi là cổng chính.
Cô không đến đây để chờ họ đến mà cô chỉ xuất hiện đúng thời điểm đúng lúc. Đó là vì họ đã liên hệ trước với cô ấy qua [ Message].
Phía sau Aura là những fan của cô trong tộc Dark Elf. Rất hiếm khi các Dark Elf đứng dưới mạt đất cả ngày như thế này vì cuộc sống của họ luôn ở trên ELF Tree.
Mặt đất thực sự là một nơi nguy hiểm, ngay cả khi họ đứng cạnh nhau. Họ đang làm điều này vì họ tin rằng bên cạnh mình chính là người giỏi nhất ở làng, không ai khác chính là Aura hoặc nói đơn giản hơn có thể là bởi vì họ muốn được đứng gần người mà họ hâm mộ.
Có nhiều Dark Elf khác đang đứng trên những chiếc cầu treo xuyên qua những ngọn cây và nhìn về phía nhóm của Ainz. Họ có vẻ đang thảo luận gì đó về nhóm của anh. Anh không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện, những anh chắc là họ đang nói về ” Ô-ông cậu của Mare! ”
Aura cảm thấy hơi ngượng nhưng vẫn cố gắng nói cho các Elf đang đứng tập trung có thể hiểu được.
Ainz đáp lại với một tiếng cười lớn. Anh muốn đáp lại là ” Ta không phải là ông của cô ấy! ” nhưng anh đã kiềm chế sự thôi thúc này và không muốn đề cập đến sai lầm nhỏ của Aura.
“ Yoo, Aura, Cậu đến rồi! ”
Ainz đáp trả với một giọng vui vẻ và giơ tay đáp trả, trong lúc đặt hành lý trên người mình xuống. Sau đó, anh vỗ nhẹ vào lưng cậu bé đang rụt rè đứng bên cạnh.
“ V-vâng ”.
Mare cũng vẫy tay chào. Cậu chào cô ấy bằng cách gọi “ chị. .. ”
Âm thanh khá nhỏ nên chắc họ không nghe thấy giọng nói ngại ngùng của cậu.
Tất cả những gì họ làm là để mọi người thấy là hai người thân của Aura đã có mặt. Chà, họ không cần phải giơ tay để chứng tỏ mối quan hệ của mình thân mật đến mức độ nào, nên nó cũng không tạo ra bất cứ khó khăn nào.
” họ đã thành công với nhiệm vụ lần này, vì những Dark Elf đang cố gắng quan sát họ trong bóng tối ngay cả khi họ ở gần Aura.
“ Mmm, chuyện đó đã được giải quyết rồi, cho phép cháu chỉ đường — cháu sẽ đưa cậu đi xung quanh tham quan ”
Ainz cười lớn khi thấy Aura đang sợ hãi và lo lắng. Khuôn mặt cô đang nhăn lại mỗi khi cố nở một nụ cười.
Nhìn vào một khía cạnh khác so với thường ngày của Aura, những suy nghĩ ấm áp như “Cô bé thật dễ thương” hay “ Mình sẽ vỗ nhẹ vào đầu cô bé nhỉ ” lướt qua lại trong tâm trí Ainz – lúc này anh đã bình tâm trở lại.
” Không. Không. .. ” Câu nói vô tình tạo ra sự căng thẳng, vì vậy anh bình tĩnh và làm cho câu nói của mình lại vui vẻ như trước.
“. .. Cháu thấy không, ta phải cám ơn mọi người vì đã quan tâm đến cháu. Cháu có mượn được một ngôi nhà ở đâu đó không? ”
Aura gật đầu ra.
“ Thế tại sao cháu không đến đó với Mare ? ” Ta sẽ đến đó sau ”
” Có, và — không, vậy sao nữa thưa cậu? ”
Vai trò hiện tại của anh là cậu của Aura. Tình cờ trước đó cả ba người đều đã vắt óc suy nghĩ về vai trò của anh với Bukubukuchagama: là anh hay em?
Nếu như anh là em trai của anh còn với Peroroncino thì anh nhỏ hơn và lớn hơn v.v. Cuối cùng thì Ainz nhận vai anh trai của cả Bukubukuchagama và Peroroncino.
Aura là người đáng ra phải hành động trước nhưng cuối cùng lại loay hoay không biết làm sao và tương tác với anh.
Có thể là vì cô ấy không có nhiều thời gian để luyện tập sau khi đến làng trước, hay do cô không đặt được mình vào bối cảnh mới, có vẻ như cô không thể hoá thân một cách trọn vẹn.
“Hahaha. Hãy đưa Mare đi cùng cháu. Cuộc hành trình không quá dài nhưng hãy để Mare nghỉ ngơi một chút. ”
“V-vâng! Cháu hiểu rồi!”
Có lẽ Aura cuối cùng đã giải quyết được kế hoạch nào đó trong đầu, khi cô bé đưa ra một câu trả lời tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên, anh cảm thấy như cô vừa trút bỏ vai diễn của mình.
Ánh mắt của Ainz nhìn theo cặp song sinh đang rời đi một lúc rồi chuyển sang các Dark Elf đang tụ tập xung quanh. Có đến gần nửa số dân làng đang tụ tập tại đây, trong đó có cả trẻ em. Tuy nhiên anh không thấy các Trưởng Lão đâu.
Anh không cảm thấy dân làng có chút ác ý nào, có lẽ sự giúp đỡ của Aura đã đem lại cho họ nhiều lợi ích. Ngay cả như vậy, vẫn có một số ánh mắt đánh giá anh một cách tỉ mỉ, họ đang cố gắng hiểu người cậu của Aura là người như thế nào.
Có vẻ đó là fan của Aura.
Ainz cảm thấy có điều gì đó không ổn ở họ.
Mặc dù anh cùng với cậu em trai đến sau cô, nhưng anh vẫn là một người trưởng thành gửi một đứa trẻ như Aura vào rừng một mình. Vì vậy hoàn toàn bình thường và hợp lý khi những người biết suy nghĩ có biểu hiện như vậy với anh.
Vì vậy, nếu một Dark Elf bình thường – một người không phải là fan của Aura – làm biểu hiện đó, thì anh sẽ không cảm thấy bị phán xét như vậy.
Nhưng những người này thì khác.
Đây là một nhóm thế hệ trẻ họ cho rằng những thứ như tuổi tác không quan trọng nếu một người có tài năng. Vậy thì tất cả mọi người lẽ ra phải thấy hợp lý khi anh cử một Ranger có kỹ năng tuyệt vời như vậy đi trước một mình.
Trong trường hợp đó-
{—Những cái nhìn này có một ý nghĩa khác đằng sau chúng,}
Ainz suy ngẫm, và một lúc sau anh đã đi đến một câu trả lời phù hợp. {… Aah, có lẽ họ đang tự hỏi liệu cô bé có bị lợi dụng bởi một người cậu bất tài hay không. Đó có lẽ là lý giải cho cái nhìn đó trong mắt họ … uuummm, thật khó chịu khi suy nghĩ đó hoàn toàn là sai lầm. Oops … mình nên bắt đầu sớm thôi.}
Anh đã có được một đám đông đủ lớn. Việc dành thêm thời gian chờ đợi chỉ là phí công vô ích , đồng thời anh không muốn để sự tò mò tích lũy trong họ bị hạ nhiệt xuống.
{Cũng được một lúc rồi nhỉ…}
Ainz cảm thấy hơi căng thẳng. Cảm giác như thể một giảng viên trong lớp học hay nhạc trưởng trên sân khấu vậy, anh bắt đầu nói với những Dark Elf đang tụ tập trên cây bằng một giọng vui vẻ, giống như giọng anh đã sử dụng trong buổi tập luyện trước đó.
“Bây giờ mọi chuyện đã ổn”
Ainz cởi bỏ tấm vải che nửa dưới khuôn mặt của mình và để cho mọi người có thể nhìn qua một lượt.
Anh nở một nụ cười với họ và ngay lập tức che mặt lại như cũ.
“-Tôi xin lỗi. Truyền thống của bộ tộc tôi quy định rằng đàn ông phải che mặt như thế này. Ngay cả khi việc che mặt bị coi là thô lỗ ở đây, xin hãy thứ lỗi cho tôi vì tôi đã không gỡ nó ra ”.
Không có tiếng nói phản đối nào xuất hiện từ đám đông. Có vẻ như họ đã chấp nhận lời giải thích của Ainz.
Tất nhiên, đó hoàn toàn là một lời nói dối trắng trợn
Ainz đeo một chiếc mặt nạ cao su và tạo ra ảo ảnh theo kiểu Momon, nhưng đó chỉ là ảo ảnh cấp thấp nên những Ranger với giác quan nhạy bén có thể nhìn thấu nếu họ tập trung nhìn kỹ. Cái cớ này là để che đậy những sai sót trong lớp ngụy trang của anh .
Anh hy vọng rằng sẽ khó có thể nhìn thấu ảo ảnh chỉ từ khu vực xung quanh mắt anh.
“Vậy, rất vui được gặp mọi người. Có vẻ như mọi người đã quan tâm và chăm sóc cháu Aura của tôi … Cô bé có thể đã kể với mọi người về tôi, nhưng tôi vẫn muốn tự giới thiệu lại, tên tôi là Ain Bell Fior ”
Anh nói ra tên của mình, tên này được cả ba người nghĩ ra sau khi vắt óc suy nghĩ. Thật sự thì chỉ có Aura và Mare suy nghĩ thôi.
“Tôi có mang theo một vài món quà nhỏ. Có ai cho tôi mượn một cái bàn được không? ”
Đột nhiên, anh nhìn thấy một cái cây gần đó uốn éo một chút trước khi những nhánh cây từ nó mọc lên nhanh chóng, đủ rộng để trải hành lý trên đó. Ai đó trong đám đông có lẽ đã sử dụng ma pháp.
“Xin cảm ơn,” Ainz bày tỏ lòng biết ơn và nâng hành lý từ dưới đất lên bàn.
“Tôi không biết liệu mọi người có thích chúng hay không nhưng tôi sẽ rất vui nếu mọi người chấp nhận chúng .”
Ainz đã suy nghĩ rất nhiều về những gì anh nên mang theo làm quà.
Nhìn thấy các Elf ở Nazarick ăn thức ăn một cách thích thú, anh nghĩ đến việc mang theo gia vị như muối. Ngay cả Ainz cũng biết rằng không có món ăn nào có thể làm được nếu thiếu đi muối.
Vì vậy, ban đầu anh định mang theo những cục muối mỏ nhưng rồi lại nhận ra rằng mặc dù muối rất cần thiết cho con người, nhưng điều đó có thể không đúng với Dark Elf.
Ngay cả khi nó là cần thiết, có thể là trường hợp Dark Elf không cần nhiều như con người. Trong trường hợp đó, giá trị của nó sẽ bị giảm đi trong mắt họ.
Ngoài ra, Ainz phát hiện ra dường như họ không sử dụng bất cứ thứ gì tương tự như muối khi nấu ăn — ít nhất là không sử dụng trong những lần anh theo dõi. Anh cũng không thấy bất kỳ Dark Elf nào ướp muối vào thịt của họ. Có lẽ họ có ma pháp để ngăn việc thịt bị ôi nên họ không cần phải làm vậy.
Có thể họ đã thực sự sử dụng muối, nhưng chỉ trong những dịp hiếm hoi vì họ thấy nó quý giá chăng? Dường như cũng không phải là trường hợp đó.
Chà, không phải chỉ vì anh có thể sử dụng [Perfect Unknowable] nghĩa là anh có thể đi kiểm tra tất cả các nhà bếp để tìm muối.
Khi xem xét có vẻ họ không có nhiều muối và cách họ không lãng phí máu của con mồi, có lẽ họ đang đáp ứng nhu cầu về muối từ máu như những loài động vật ăn thịt.
Tình cờ, bởi vì E-Rantel không có bất cứ nơi nào như các mỏ muối hay hồ muối, muối của họ được tạo ra bởi các ma pháp sư thành thạo ma pháp gia dụng. Họ cũng nhập khẩu một số từ Đế quốc và Vương quốc Re-Estize. Đó là lý do tại sao anh được cho biết giá muối đã tăng lên một chút dưới thời cai trị của mình, nhưng điều đó dường như không còn là vấn đề nữa.
Ainz mơ hồ nhớ mình đã đọc thứ gì đó tương tự từ những tài liệu được đưa cho anh. Albedo có lẽ đã xử lý vấn đề đó.
Nhưng dù sao, Ainz quyết định không mang theo muối.
Trong trường hợp đó—
“Đây là những con dao kim loại do người lùn tạo ra, mọi người thấy không? Thật lộng lẫy, phải không? Tôi nghe nói rằng các bạn tạo ra một số thứ rất mạnh ở đây từ cây bằng ma pháp nhưng chúng có lẽ không mạnh hơn kim loại, tôi nghĩ vậy không sai chứ? Những thứ này được tạo ra bởi những người lùn đặc biệt giỏi trong việc rèn đúc. Chúng là những món đồ hạng nhất ”
Thứ đầu tiên anh lấy ra từ trong túi là một chiếc hộp gỗ mảnh và mỏng đựng một con dao phay trong đó. Tiếp đến là những đầu mũi tên và các loại dao khác, chúng được sắp xếp ngay ngắn trên bàn.
Đây là một hội chợ trao đổi, nhằm mang lại ngoại hối cho Vương Quốc Dwarven, nơi thuộc vào nền kinh tế của Vương quốc Sorcerer.
Tất nhiên, ngôi làng tự cung tự cấp này không có tiền để trả. Trong trường hợp đó, cần phải chuẩn bị một phương pháp để mang ngoại tệ vào ngôi làng này, nhưng Ainz nghĩ rằng đây là cơ hội để Vương Quốc Sorcerer làm trung gian cho họ và đồng thời cũng đưa họ về dưới phạm vi kinh tế quốc gia của anh.
Vấn đề là anh chưa thảo luận về kế hoạch này với Albedo.
{— Mình không mong đợi một kế hoạch mà phán đoán vô ích của mình nghĩ ra sẽ suôn sẻ, nhưng không có gì để mất … không có, chắc là vậy?}
Vì vậy, không có vấn đề gì ngay cả khi nó thất bại, nhưng anh sẽ được ca ngợi nếu nó thành công. Ainz giữ những hy vọng như vậy một cách kín đáo, nhưng anh biết rằng sự mong đợi càng lớn thì sự thất vọng càng nhiều khi thất bại. Vì vậy, anh cố gắng không nghĩ về nó quá nhiều.
{Sẽ không có vấn đề gì ngay cả khi họ nói “chúng tôi không cần nó.” Mình chỉ đưa những món đồ đó ra với thiện chí nên nó có lẽ chỉ kết thúc bằng “xin lỗi vì nó không theo ý anh” Nhưng … tâm trạng mọi người có vẻ tốt.}
Đôi mắt của những Dark Elf xung quanh sáng lấp lánh. Người đầu tiên lên tiếng là Bậc Thầy Thợ Săn.
“Tôi có thể xem qua được không?”
“Xin cứ tự nhiên. Hãy cầm lấy và cảm nhận nó bằng đôi tay của anh”
Anh chàng Dark Elf đến gần Ainz, đầu tiên anh ta cầm lấy đầu những mũi tên. Một sự lựa chọn hết sức bình thường. Anh sẽ hơi ngạc nhiên nếu Bậc Thầy Thợ Săn lại lựa chọn con dao trước.
“Sản phẩm thật tuyệt vời. Tôi nghe nói Người lùn là một chủng tộc sống trên núi, vì vậy họ thực sự có thể làm ra những thứ tốt như vậy … Đây là những món hàng có giá trị, đúng không? Cần phải đổi thứ gì để có được những thứ này đây … ”
{… Oh, đúng như mình đã dự đoán.}
Chuyên viên kinh doanh Suzuki Satoru cười thầm.
Anh đã thành công trong việc đưa ra những thứ mà đám đông mong muốn.
Một số Elf vẫn sử dụng tiền tệ như Thủ đô Hoàng gia Elven dùng để giao dịch với xã hội loài người trước khi mối quan hệ giữa họ đổ vỡ, nhưng thật đáng nghi ngờ nếu một ngôi làng xa xôi như vậy tham gia vào hoạt động buôn bán đó hoặc thậm chí có những người bán rong của Elf đến thăm nơi này. Do đó, trao đổi hàng hóa là tiêu chuẩn ở đây. Đúng như anh dự đoán, “hàng hiếm và xuất sắc” như thế này đã được chào đón rất nhiệt tình.
“… Tôi mang những thứ này không phải để đổi chác, mà là để tặng cho mọi người. Các bạn có thể tùy ý phân chia chúng sau”.
Bậc Thầy Thợ Săn, người đang dùng tay kiểm tra độ sắc bén của các đầu mũi tên, tỏ vẻ cay đắng.
“Không, chúng tôi là những người mang ơn cháu gái của anh, Fiora-dono. Việc nhận những thứ này mà không cần phải đáp lại bất cứ thứ gì … ”
“Không không. Đây là những món quà ít ỏi, là dấu ấn tình cảm và sự biết ơn của chúng tôi. Hãy chấp nhận chúng, nhưng nếu anh muốn đổi lấy thứ gì đó … Tôi có những vật phẩm ma thuật được sản xuất bằng một kỹ thuật tuyệt vời của Người lùn gọi là rune. ”
Ainz có thể cảm thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Bậc Thầy Thợ Săn ngày càng tăng lên.
“Runes? Vật phẩm ma thuật mà anh nói sao? ”
“Vâng đúng vậy. Đó là một vật phẩm ma thuật được tạo ra bằng rune. Bản thân tôi cũng đang sử dụng, nhưng tùy vào món hàng trao đổi mà tôi sẽ cân nhắc. Đó chỉ là một thứ thô sơ nhưng tôi không thể tặng miễn phí một vật phẩm ma thuật được. Thêm vào đó, giá ban đầu nó cũng hơi đắt. ”
Bán những mặt hàng với giá rẻ sẽ mang lại khách hàng, nhưng nếu về lâu dài, nó có thể tạo ra một tập khách hàng sẽ từ chối mua bất cứ thứ gì nếu chúng không đủ rẻ.
Người lùn có thể bán nó với giá rẻ như thế nào họ muốn, nhưng đó không phải là trường hợp của Ainz. Trên thực tế, anh nên bán nó với giá càng cao càng tốt ở đây. Vấn đề là ngôi làng này không có bất cứ thứ gì anh muốn. Không — có thể có điều gì đó mà Ainz chưa biết.
{Thành thật mà nói, thương hiệu Runecraft vẫn chưa mang lại bất kỳ thành quả tốt nào và thị trường cũng chưa có nhiều nhu cầu với nó. Tuy nhiên, không nên quá vội vàng để đưa ra kết luận, mặc dù đó là một bộ phận chưa tạo ra lợi nhuận. Mình phải có một cái nhìn dài hạn về nó, ví dụ, khoảng một trăm năm sau chẳng hạn.}
“Mặc dù, tôi không nghĩ rằng một ngôi làng với nhiều druid như thế này lại cần đến nó.”
Với lời từ chối như vậy, Ainz lấy trong túi ra một chiếc gậy kim loại. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để trình nó như thế này nên không có gì do dự trong hành động của mình.
“Thứ này có một ngọn lửa cháy ở đầu trên của nó. Nó hợp để làm mồi lửa hơn là thứ dùng để thắp sáng Bởi khi nó rời khỏi tay của anh ngọn lửa sẽ tắt.. ”
Vì anh không nghe thấy một phản ứng tiêu cực nào kiểu như “cái gì vậy?” Ainz cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
“Tôi cũng có một vài thứ khác, nhưng đó là chuyện sau này. Tôi hy vọng có thể sớm cùng bọn trẻ đến chỗ ở tạm thời để giảm bớt phần nào sự mệt mỏi từ cuộc hành trình. ”
Các Dark Elf tập hợp ở đây có vẻ cảm thông cho Ainz.
Mặc dù họ không đi xa khỏi làng của mình, nhưng họ biết nơi họ sống nguy hiểm như thế nào. Họ hiểu sự cần thiết phải nghỉ ngơi sau hành trình đi qua nơi đó.
“—Xin lỗi vì đã hỏi anh điều này trong khi anh đang mệt mỏi, nhưng anh có thể giải đáp hai câu hỏi của tôi không?”
“Vâng, anh cứ tự nhiên”
Đó là một fan của Aura tên là Plum.
Ainz hít sâu và bắt đầu nghiêm túc. Nếu trả lời sai, có khả năng anh sẽ trở thành kẻ thù của họ. Mặt khác, nếu anh đưa ra câu trả lời mà họ muốn, anh sẽ củng cố mạnh mẽ vị thế đồng minh của mình.
“Đầu tiên là … Anh có dòng máu tộc Elf chảy trong huyết quản của mình phải không?”
(“Không, trong người tôi không có máu” – Ainz suy nghĩ)
“Oi oi này, anh đang tỏ ra thô lỗ đấy”
Bậc Thầy Thợ Săn cố gắng ngăn phụ tá của mình lại nhưng Ainz khẽ phẩy tay, bày tỏ rằng anh không bận tâm đến điều đó.
“Ổn thôi. Chưa ai nói điều đó với tôi trước đây … nhưng có phải anh cảm thấy như vậy không? ”
“À, không, đừng bận tâm. Chỉ là cảm giác thôi. ”
“Là vậy sao?”
Rất nhạy bén.
Vô cùng nhạy bén.
Ainz hiện đang sử dụng khuôn mặt của một số Elf mà anh nhìn thấy ở Thủ đô Hoàng gia, chỉ có màu da được thay đổi để phù hợp với Dark Elf. Ainz nghĩ rằng nó hoàn hảo và ngay cả Mare cũng không thấy có vấn đề gì với nó, nhưng đối với những Dark Elf chính hiệu thì khuôn mặt của anh ấy có lẽ trông rất kỳ lạ, đủ để cảm nhận nó chỉ từ khu vực xung quanh mắt.
“… Tôi chưa bao giờ nghe điều gì như vậy từ cha mẹ mình, nhưng nếu anh cảm thấy như vậy, có lẽ một trong số tổ tiên của tôi đã kết hôn với tộc Elf trong quá khứ … và câu hỏi còn lại là?”
“Fiora-sama là một Ranger cực kỳ tài năng, còn anh cũng vậy sao?”
Vậy là anh ta sử dụng “-sama” đi kèm với tên cô cháu gái ngay cả khi anh ta đang nói chuyện với cậu của cô bé. Cảm thấy một cảm giác ngưỡng mộ kỳ lạ trước sự hâm mộ của anh ta, Ainz tự hỏi liệu anh có nên hỏi tại sao anh ta lại dùng “-sama” đi kèm với tên của cháu gái mình hay không, hay tốt hơn là không nên thảo luận về chủ đề đó?
Anh không thể quyết định đâu là lựa chọn chính xác, nhưng anh nên trả lời câu hỏi dành cho mình trước.
“Không, tôi không có tài năng như một Ranger giống như cháu gái mình, nhưng tôi tự tin vào khả năng của mình với tư cách là một pháp sư hạng nhất.” (Wizard)
“..p..p.pháp sư???”
“Vâng, pháp sư.”
Đôi mắt của Plum đảo xung quanh.
{Ah, trông giống như anh ta không biết pháp sư là gì … thậm chí có thể như vậy sao? Không, pháp sư là người có được và sử dụng ma pháp thông qua học tập. Ở một nơi không có hệ thống giáo dục như thế này, không chắc một người như thế có thể xuất hiện … đúng không? Vậy thì có lẽ việc họ không biết cũng là hợp lý nhỉ?}
Anh không thực sự biết lý do chính xác đằng sau sự thiếu hiểu biết này, nhưng nếu nó đúng như anh dự đoán, thì anh chỉ cần làm cho bên kia hiểu.
“Ý tôi là, một ma pháp sư hệ arcane.”
“Arcane … À, tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi. Thật tuyệt vời. Không hổ danh là cậu của Fiora-sama.”
Anh cảm thấy như mình có thể nghe thấy anh chàng kia đang nghĩ, {à, mình chẳng hiểu gì cả, nhưng nghe nó có vẻ tuyệt vời vì vậy dù sao chúng ta hãy khen ngợi anh ta cái đã.} Nhưng, điều đó ổn thôi. Anh đã quen với việc được khen ngợi một cách cuồng nhiệt về mọi thứ ở Nazarick, nhiều đến nỗi việc được khen ngợi một cách thẳng thắn rõ ràng là khá mới mẻ.
“Aa—, Có vẻ như lời giải thích của tôi chưa đủ tốt. Pháp sư là… một nghề nghiệp sử dụng ma pháp, giống như các druid vậy. ”
“Ồ! Tôi hiểu rồi! Vậy là anh cũng có thể tạo ra thức ăn à? ”
“Hở? À, không, xin lỗi. Cũng có những pháp sư như thế … Tôi nghe nói về nó, nhưng tiếc là tôi không thể làm được điều đó. Nói một cách cụ thể, tôi thành thạo hơn trong ma pháp tiêu diệt kẻ thù”.
Anh nhớ mình đã nghe nói rằng ma pháp gia dụng có thể tạo ra các loại gia vị, nhưng anh tự hỏi liệu nó có thể làm nguyên liệu thực phẩm chất lượng cao hay không.
Ngay cả khi họ nghĩ anh là kẻ bất tài vì anh không thể làm được điều đó, anh cũng không bận tâm. Anh tự biết mình là người tầm thường, vì vậy nếu đối phương cho rằng anh là người kém cỏi thì đó chỉ phản ánh suy nghĩ của chính anh mà thôi.
Thay vào đó, anh thậm chí sẽ cảm thấy hạnh phúc nếu đó là cách họ nhìn nhận anh.
Nhưng – anh không thể để mình bị coi là bất tài khi đang làm cậu của Aura được. Rốt cuộc thì Ainz đang thay mặt cho Bukubukuchagama.
“Kẻ thù… À tôi hiểu rồi … vậy là anh có thể đi săn, phải không? Tôi hiểu. Không hổ danh là họ hàng của Fiora-sama. ”
Anh chàng này được cho là một thợ săn chính hiệu, vậy anh ta đang nói cái quái gì vậy, Ainz tự hỏi.
Việc triệt hạ các mối đe dọa từ bên ngoài có lẽ là một phần nhiệm vụ của thợ săn trong ngôi làng này, nhưng đó không phải là nhiệm vụ duy nhất. Trở về với thức ăn từ khu rừng nguy hiểm sẽ là công việc chính của họ. Nếu việc hạ gục kẻ thù là đủ để một người được gọi là thợ săn, thì ngôi làng này đáng lẽ phải chứa đầy những chiến binh có vẻ ngoài cường tráng được mặc giáp đầy đủ.
Nhưng Ainz, người vừa không phải là thợ săn cũng không phải là người trong làng, không thể chỉ ra điều đó cho anh ta . Sẽ thật khó chịu nếu cuối cùng anh lại làm tổn thương cảm tình của đối phương.
Aura và Mare sẽ sống ở đây một thời gian nên anh không thể gây bất hòa với dân làng. Nếu sự xuất hiện của anh khiến hình ảnh của hai đứa trẻ trông xấu đi trong mắt dân làng thì anh có xin lỗi bao nhiêu cũng là không đủ. Anh sẽ cảm thấy có lỗi hơn nữa bởi vì, ngay cả khi điều đó xảy ra, Aura chắc chắn sẽ nói “xin ngài đừng lo lắng về điều đó” với sự chân thành.
Nhưng dù sao, tốt hơn là nên giải thích rõ ràng và nhận được sự chấp nhận từ anh ta. Anh không muốn bị buộc tội nói dối hay một số thứ khác sau này. Rốt cuộc, cặp song sinh sẽ thường xuyên thấy được hành động của anh ở đây. Những người thông minh nhất của Nazarick có lẽ sẽ kết thúc bằng câu nói “sasuga!” ngay cả khi Ainz mắc phải một sai lầm ngớ ngẩn nào đó, nhưng anh sợ rằng lũ trẻ sẽ hỏi anh “tại sao ngài lại làm như vậy? Xin hãy nói cho chúng thần biết ”một cách hồn nhiên. Anh không muốn sử dụng cách nói thuyết phục nhất như “ hãy tự động não đi ” với một đứa trẻ.
Trong khi Ainz liên tiếp có những suy nghĩ như vậy, Plum gật đầu như thể anh ta đã hiểu ít nhiều, và cuối cùng đáp lại.
“ Điều đó rất tuyệt vời. Thật tráng lệ ! ”
Nó có thực sự tráng lệ như vậy không? Ainz tự hỏi, nhưng anh vẫn ổn với nó nếu đó là cách đối phương nhìn nhận . Tình hình này cũng không tệ. Ainz quyết định xuôi theo chiều gió.
“Tôi không quá tự tin về kỹ năng săn bắn của mình vì tôi chưa bao giờ đi săn, nhưng tôi rất vui khi được một thợ săn lành nghề từ ngôi làng này nghĩ như vậy.” Với điều này, họ sẽ là người chịu trách nhiệm gọi anh là một thợ săn và mong đợi những kỹ năng săn bắn tốt từ anh . “Cháu tôi có lẽ đang giúp anh trong những cuộc săn … Tôi nghĩ vậy, nhưng hãy để tôi tiếp nhận nhiệm vụ đó từ cô bé. Trong khi đó, anh có thể để hai đứa trẻ chơi trong làng không? ”
Plum làm ra vẻ như vừa nghe thấy một điều gì đó phi lý. Ainz không nghĩ rằng mình đã nói bất cứ điều gì đặc biệt kỳ lạ và cố gắng nhớ lại những lời của mình, nhưng anh không thể tìm ra sai lầm nào cả.
“Tôi đến đây với hy vọng để những đứa trẻ ở thành thị trải nghiệm cuộc sống trong một ngôi làng của Dark Elf, vì vậy tôi muốn chúng trải nghiệm điều gì đó mà chúng không thể có trong thành thị … đúng rồi, ví dụ như những trò chơi mà bọn trẻ trong ngôi làng này chơi, nếu có thể. ”
“Tôi hiểu rồi. Vậy là cuộc sống ở một thành thị khác rất nhiều so với làng quê, huh. ”
Bậc Thầy Thợ Săn gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Ainz không chắc cuộc sống thành thị trông như thế nào trong tâm trí của Bậc Thầy Thợ Săn, nhưng anh không chịu trách nhiệm về những hiểu lầm của chính bên kia. Anh có thể đã nói dối một chút, nhưng anh cũng không hoàn toàn sai. Anh có thể đưa ra bất kỳ lý do bào chữa nào ngay cả khi anh được gạ gẫm về điều đó sau đó.
“—Tôi cũng có thể hỏi một câu được không?”
Người vừa nói là một người đàn ông trông giống như một Ranger, đang đứng trên lối đi. Điều đó đúng với tất cả các Dark Elf ở đây nhưng anh có một khuôn mặt khá điển trai, sẽ thích hợp để miêu tả anh là “khá ngầu”.
“Xin mời.”
Ainz không hài lòng về điều này và nếu có thể, anh không muốn bị tra hỏi chút nào, nhưng anh không thể thể hiện điều đó thông qua khuôn mặt của mình được.
Anh chàng Dark Elf do dự một chút trước khi hỏi câu hỏi của mình.
“Fiora-dono, Aura đã có đối tượng kết hôn hay chưa?”
“Fuaah?” Ainz gần như thốt lên trước khi kìm nén bản thân. Một câu hỏi bất ngờ.
Sau khi bối rối không hiểu tại sao người đàn ông này lại hỏi một câu kỳ lạ như vậy, Ainz quan sát những người xung quanh. Giống như anh, họ cũng rất ngạc nhiên.
{… Có vẻ như đây là hành động của cá nhân anh ta. Ngoài chuyện đó ra, tại sao anh ta thậm chí còn quan tâm đến vị hôn phu của Aura …? Anh ta muốn biết liệu có ai đó trong thành phố của chúng ta… Fuu. Không có gì phải suy nghĩ. Chỉ có thể có một lý do cho sự quan tâm của anh ta.}
Ainz cảm thấy tự tin rằng anh hiểu ý định đằng sau câu hỏi. Trên thực tế, không thể có lý do nào khác đằng sau nó.
{Anh ta muốn có huyết thống của Aura cho ngôi làng này. Mình chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy một vài cậu bé trong số những đứa trẻ.}
Ainz liếc nhìn bọn trẻ một chút. Đúng như anh nghĩ, có khá nhiều cậu bé ở đó.
{ Trong số những đứa trẻ kia có con trai của anh ta không? … Thật khó để biết tuổi của Dark Elf từ vẻ ngoài của họ, phải không? Nhưng mình chưa bao giờ có ý nghĩ về vấn đề hôn nhân của 2 đứa trẻ cả. Chà, có ổn không nếu có một người mà Aura thích? Trước tiên, mình cần đảm bảo rằng người đó phải tử tế, vì là người thay mặt cho Bukubukuchagama! … Oops, lại đi hơi xa quá rồi. Mình cần phải quyết định xem nên nói thật hay nói dối.}
Nhưng anh thậm chí không cần phải nghĩ quá nhiều về việc đó. Nói cho anh ta biết sự thật sẽ không làm tổn hại đến hai đứa trẻ chút nào. Thay vào đó, chúng sẽ phải hành động theo lời nói dối này đến lời nói dối khác nếu anh nói dối ở đây.
“… Không, hiện tại thì không có ai.”
“Ah hiểu rồi.”
Chàng trai kia trông có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút.
{… anh ta có phải là người can thiệp quá nhiều vào việc lựa chọn bạn đời của con cái mình không? Điều này tệ đây. Mình đến đây để kết bạn cho cặp song sinh. Những đứa trẻ khác khó tiếp cận cặp song sinh nếu anh ta cố gắng đẩy con trai mình vào giữa. Mình phải tìm hiểu thêm về điều này …}
“… Nhân tiện … tôi có thể hỏi tên của anh được không?”
Anh chàng ngay lập tức tạo ra một vẻ ngoài thành thục.
“Tôi tên là Blueberry Egnia.”
Ainz biết về một loại thực phẩm gọi là Blueberry. Giống như anh chàng có tên Plum trước đó, có lẽ đó là truyền thống của Dark Elf để đặt tiền tố tên của họ với tên một loại thực phẩm. Trong trường hợp này, lẽ ra anh nên đặt cho Aura một cái tên giả thay vì lo lắng về việc cô bé sẽ cảm thấy thế nào khi bị những người bạn tiềm năng gọi bằng cái tên giả đó. Điều khiến anh khó hiểu là anh không biết liệu những cái tên hoa quả bản địa có được dịch thành thứ gì đó mà anh biết hay không, hay họ chỉ sử dụng những cái tên tương đồng mà không hề biết ý nghĩa của chúng – đó là những dấu vết do Player để lại.
“…Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ ghi nhớ nó. Blueberry Egnia-san phải không?”
“Đúng. Đúng rồi. Cảm ơn vì đã cố gắng ghi nhớ tôi trong trí nhớ của anh. ”
Ainz không hiểu tại sao mình lại được cảm ơn.
Trước khi Ainz có thể hỏi anh ta, một cuộc náo động nhỏ giữa các Dark Elf xuất hiện.
Ainz ngay lập tức hiểu lý do của sự thay đổi. Nhìn về phía nơi tập trung sự chú ý của Dark Elf, đúng như anh nghĩ, đó là các Trưởng Lão.
Anh có thể nghe thấy một vài người xung quanh anh hỏi, “tại sao họ đến muộn thế?”
Ainz thở dài trong lòng. Điều này sẽ rất rắc rối, giống như khi Aura đến thăm.
{Có công ty nào mà nhân viên nói xấu nhau trước mặt người ngoài không vậy? Mọi người đôi khi càu nhàu, nhưng họ sẽ không bao giờ lăng mạ… mình nghĩ vậy? Umu. Để Aura ở lại ngôi làng này liệu có ổn không? … hay mình chỉ nên hy vọng rằng bọn trẻ sẽ không bị lôi kéo vào chuyện này? Nhưng những đứa trẻ đó sẽ cư xử thế nào sau khi nghe bố mẹ nói xấu người khác? Mình không biết… Nhưng dù sao, mình nên đảm bảo rằng hành động của mình không ảnh hưởng xấu đến Aura và Mare.}
Anh có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ, nhưng anh không muốn đâm đầu vào những rắc rối không cần thiết. Anh chỉ muốn duy trì sự trung lập của ba người họ.
Vì vậy anh sẽ cần phải ứng phó một cách khéo léo trong tình huống này. Điều đó có nghĩa là-
{Minh chỉ cần làm theo kế hoạch!}
{Nào, tới đi,} Ainz gào thét trong nội tâm. Một trong những trưởng lão bắt đầu nói, phớt lờ những ánh nhìn xung quanh.
“Một người cùng dòng dõi với cây non Fiora (sapling Fiora) . Anh đã làm tốt khi đến đây từ một nơi rất xa. ”
{Cây non? Đúng như mình nghĩ.}
Ainz cười lớn.
Đó là cách nói của Dark Elf. Trong thế giới này, từ ngữ của nhiều chủng tộc khác nhau đã được dịch thành thứ mà Ainz có thể hiểu được. Thực tế là từ “cây non” này được dịch như vậy có nghĩa là không có ý nghĩa ẩn đằng sau nó. Nếu nó có nghĩa là một cậu bé hay một cô bé, nó sẽ được dịch thành những từ mà Ainz biết. Vì vậy, tiền tố “cây non” vào tên của bọn trẻ không hơn gì một quy ước.
họ có thể bắt đầu bằng một cụm từ kiểu Dark Elf để ước tính mức độ hiểu biết của anh, với tư cách là một Dark Elf trưởng thành sống trong thành thị.
Từ cuộc điều tra của Aura – và việc nghe trộm của Ainz – họ biết rằng có hai phe phái trong ngôi làng này; một phe coi trọng những truyền thống như những Trưởng Lão và trong khi phe kia lại toàn là những thanh niên muốn thoát khỏi những gông cùm đó. Các Trưởng Lão có lẽ muốn xem quan điểm của Ainz và những người như anh – những Dark Elf sống trong thành phố – ủng hộ phe bên nào.
{… Mình muốn duy trì khoảng cách với cả hai phe. Ba người chúng ta có thể bị kéo vào một phe nếu mình nói điều gì đó bất cẩn ở đây. Nếu chúng ta quyết định tham gia cùng một phe, mình nghĩ phe được phụ huynh của những đứa trẻ mà Aura và Mare chơi cùng ủng hộ — có lẽ là phe trẻ tuổi — sẽ là lựa chọn tốt hơn. Nhưng, mình không chắc đó có phải là phe phù hợp hay không … chỉ là không có đủ thông tin. Lẩn tránh họ bằng cách nói điều gì đó thích hợp và nhấn mạnh rằng đó là cách chúng ta thường chào hỏi có lẽ là cách hành động tốt nhất ở đây.}
Ainz đã mong đợi điều gì đó như thế này, vì vậy anh đã chuẩn bị trước.
“—Là một người lữ hành đi khắp mọi nơi trên mặt đất, tôi xin gửi lời biết ơn đến mọi người, cư dân của khu rừng này, vì lòng hiếu khách của các bạn đối với chúng tôi, những du khách đến từ một khu rừng xa xôi.”
Ainz đã nói điều gì đó có vẻ chân thực mà không cần suy nghĩ quá nhiều. Các trưởng lão chớp mắt một cái rồi thở dài “ooh”.
Đó chắc chắn không phải là dấu hiệu của một ấn tượng xấu. Trên thực tế, anh có thể cảm nhận được rằng lời nói của mình được đón nhận nồng nhiệt.
“Cả cây Sồi Nhọn và Sồi Sim (Sawtooth and Ring-Cupped Oaks) đều cứng cáp như nhau, và cả hai đều rất hùng vĩ khi vươn mình lên thiên đường. Tôi hài lòng. Nếu cây cối tiếp tục sinh sôi nảy nở, chắc chắn một ngày nào đó chúng sẽ sinh ra một khu rừng”.
Ainz nói phét không chớp mắt và cuối cùng gật đầu hài lòng.
Nói thẳng ra, ngay cả anh cũng chẳng thể hiểu được mình đang nói gì. Ngay từ đầu anh đã không chủ ý nghĩ về bất cứ điều gì cả. Anh là người nói mà cũng chẳng hiểu thì không thể mong đợi người nghe có thể hiểu được. Nhưng không ngờ, các trưởng lão cũng gật đầu như anh.
Họ cư xử như thể hiểu lời anh nói.
Suzuki Satoru, người làm công ăn lương, thấy phản ứng của họ rất quen thuộc. Anh đã từng chứng kiến nhiều tình huống như thế này. Không, anh nên nói rằng anh hiểu điều đó vì bản thân anh thường xuyên làm như thế.
(Naruhodo, Demiurge)
{À, mình nên gọi nó như thế nào nhỉ? Đây là cách cấp trên phản ứng khi cấp dưới sử dụng biệt ngữ hoặc từ viết tắt mà họ không biết …}
Sự im lặng bao trùm khắp khu vực một lúc sau khi Ainz kết thúc lời chào của mình.
“…Thật tốt khi nghe. Vậy thì chúng tôi cũng xin phép rời đi. Những lời chào dài dòng đến ai đó sau một hành trình dài sẽ khiến một người mọc cả cây thường xuân”
“Cây thường xuân, là nó phải không?”
Ainz vô tình lặp lại từ đó. Có lẽ đó là cách Dark Elf nói về việc kéo dài một cuộc trò chuyện quá lâu là không tốt, nhưng sau đó nó lại được tự động dịch như vậy khi đến tai anh . Nó nghe có vẻ … theo nghĩa đen đối với anh .
Họ có lẽ đã nghe thấy câu hỏi ngoài ý muốn của Ainz, nhưng bất chấp điều đó, các trưởng lão quay đầu và rời đi, phớt lờ anh .
“…cái gì?”
Nó không theo dự kiến của anh.
Ainz nhìn những món quà mà anh đã mang theo.
Ban đầu anh dự kiến rằng họ đến đảm nhận việc chia quà.
{Hở? … Chỉ chào hỏi thôi sao? Điều đó có nghĩa là gì? Có phải mình đã phạm phải sai lầm nào đó không?}
Ainz cảm thấy khó chịu, giống như đây là một cuộc phỏng vấn kết thúc quá nhanh. Đây chính xác là cách một người sẽ phản ứng nếu người phỏng vấn hỏi “bạn có câu hỏi nào không?” chỉ sau một vài từ.
Nếu họ đã tỏ ra không thích những lời của Ainz từ trước, thì anh sẽ coi đó là kinh nghiệm quý báu cho cuộc gặp gỡ khi họ đến một ngôi làng khác.
Tuy nhiên, anh không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ các Trưởng Lão vào cuối cuộc trò chuyện của họ, vì vậy anh thậm chí không chắc liệu mình đã để lại ấn tượng tốt hay xấu.
Khi quan sát những người xung quanh, anh không thể cảm thấy bất kỳ sự ghét bỏ hay thù địch nào nhắm vào mình. Thay vào đó, có vẻ như họ cũng đang bối rối trước sự phát triển này.
{ Mình không hiểu gì cả… nhưng, nghĩ thêm cũng chẳng ích gì. Tùy thuộc vào tình huống, có lẽ mình nên sử dụng [Perfect Unknowable] rình mò họ để biết chính xác thì họ đang nghĩ gì.}
Ainz nhìn chằm chằm vào các Trưởng Lão đang rời đi rồi hỏi một người dân làng gần đó như thể anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó về một vấn đề liên quan.
“… Có vẻ như ít nhất tôi cũng được chào đón. Tôi có chuyện muốn nói với các Trưởng Lão, họ có bận gì không? ”
“Hở? Aa, tôi.. nghĩ là…? ”
Người dân trong làng bối rối trả lời bằng một câu trả lời mơ hồ. Anh có thể vắt óc tìm câu trả lời từ cuộc trò chuyện trước.
“Có một cái cây được các Trưởng Lão dùng để họp, tôi sẽ chỉ cho anh sau.”
Bậc Thầy Thợ Săn, người đứng gần anh nhất, đã ném cho anh một sợi dây cứu sinh. Ainz có thể hiểu tại sao Aura lại gọi anh ta là chú.
“Đúng vậy, tôi sẽ cố gắng nói chuyện với họ khi có thời gian. —Vậy là đã giải quyết xong, để tôi đi cùng hai đứa cháu vào nhà. Tôi hy vọng ai đó có thể dẫn tôi đến chỗ ở dành cho chúng tôi ”.
“Tôi sẽ rất vui khi làm điều đó !!”
Trái tim không tồn tại của Ainz như nhảy ra khỏi lồng ngực bởi giọng nói bất ngờ từ phía anh.
Đó là Blueberry.
Anh ta có thể đã lặng lẽ trèo xuống đất từ lối đi trong khi Ainz đang nói chuyện với Bậc Thầy Thợ Săn.
“… Việc lên tiếng đột ngột có hại cho tim mạch, vậy anh có thể dừng điều đó lại được không?”
“X-xin lỗi … tôi sẽ cẩn thận để những điều như thế này sẽ không xảy ra trong tương lai.”
Ainz không thể khuyên nhủ Blueberry nhiều hơn sau khi nhìn thấy anh ta vô cùng hối lỗi.
Anh muốn chứng tỏ mình là một người bao dung. Anh cũng không muốn kích động người đàn ông đó làm những việc không thể đoán trước được.
“Tôi rất vui vì anh đã hiểu … Bây giờ, tôi có lẽ đang làm phiền Blueberry-san, nhưng anh có thể dẫn tôi đến đó được không?”
“Không phiền gì đâu. Nếu có bất cứ điều gì trong ngôi làng này khiến anh thấy phiền, vui lòng gọi cho tôi. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể ”.
“Thật yên tâm khi nghe điều đó,” Ainz trả lời và bắt đầu đi theo Blueberry. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là công việc của anh đã hoàn thành. Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh vẫn được giữ nguyên.
Ainz dừng lại trên đường, mắt anh hướng về một nhóm trẻ con và – mặc dù gương mặt bị che khuất bởi tấm vải – anh mỉm cười với chúng.
Có 4 trai và 2 gái, tổng cộng có 6 đứa trẻ con.
Hai đứa trẻ một trai một gái trông còn ít tuổi hơn cả cặp song sinh. Một đứa bằng tuổi và đứa còn lại trông lớn tuổi hơn.
“ Này, mấy cháu” Ainz chào khi đi về phía họ.
Không ai trong số những người lớn xung quanh cảnh giác và ngăn cản anh. Ainz có lẽ đã để lại ấn tượng tốt cho họ với cách cư xử của mình kể từ khi anh đến.
“Ta hy vọng mấy đứa sẽ quan tâm tới Aura và Mare.”
“Eh?” Được thể hiện trên khuôn mặt của mấy đứa trẻ. Anh không thể dừng lại ở đây. Anh cần một cái gì đó để thúc đẩy chúng .Thành thật mà nói, Ainz thậm chí bắt đầu cuộc hành trình này vì chính khoảnh khắc này.
“ Ta mong các cháu có thể chơi cùng hai đứa cháu của ta. Các cháu chắc là sẽ không thể thắng hai đứa đó nếu các cháu chơi những trò chơi liên quan đến thể chất. Vì vậy, ta sẽ rất biết ơn nếu các cháu có thể mời chúng chơi một thứ gì đó khác biệt, một loại trò chơi gì đó mà chúng không thể chơi trong thành phố”
Ainz đã thử mô phỏng cuộc trò chuyện của mình với các Trưởng Lão dưới sự giúp đỡ của Mare. Ngược lại, anh đã mô phỏng cuộc trò chuyện này với lũ trẻ bằng cách độc thoại với chính mình trong tâm trí. Có thể sẽ có những sai lầm và một số điều anh đã quên.
Anh không thể để mấy người trưởng thành nhìn thấy anh mắc lỗi vì việc đó có thể ảnh hưởng xấu đến hai đứa trẻ sau này. Đó là lý do tại sao anh muốn nói chuyện với bọn trẻ một mình càng nhiều càng tốt, nhưng thật đáng nghi nếu họ cho phép anh, một người ngoài không quen biết nào đó, tiếp xúc với những đứa con yêu quý của họ mà không có sự giám sát của người lớn. Anh sẽ phải sử dụng cơ hội này ngay bây giờ.
Ainz lấy ra một chiếc túi da từ trong túi.
Sau đó, anh lấy ra một vật gì đó màu hổ phách to bằng nửa ngón tay cái.
“Bây giờ, đưa tay đây nào”
Người mà Ainz nói với là một cậu bé đứng ở đầu nhóm. Cậu bé có lẽ là thủ lĩnh của những đứa trẻ trong làng này.
Ainz thả vật kia kia vào lòng bàn tay cậu bé, cẩn thận không để tay họ tiếp xúc trực tiếp.
Mặc dù nó trông giống như một khoản hối lộ, nhưng chắc chắn nó không phải là như vậy.
Ainz chân thành muốn đưa nó cho cậu bé một cách bình thường thay vì thả nó từ trên cao xuống, nhưng bàn tay anh chỉ là một ảo ảnh. Nếu họ chạm vào, anh ấy có thể phát hiện ra điều gì đó không ổn với kết cấu.
Anh phải tránh điều đó.
{Ừm. Điều gì sẽ xảy ra nếu mình cắt tay một tên tội phạm và làm một chiếc găng tay với cơ và da nhỉ? Có lẽ Nazarick có ai đó làm tốt nhiệm vụ đó … mình tự hỏi liệu họ có ghét nó không nếu đó là bàn tay của con người, nhưng một người như Neuronist có thể thích nó …}
“Eh, Đ-đây là …”
Ainz nhẹ nhàng nói với cậu bé đang nhìn vào thứ có hình dạng kỳ lạ trong lòng bàn tay mình.
“Đó là kẹo. Nó ngọt hơn trái cây. À, loại này thì cháu nên liếm nó, không nên nhai. Nhưng … ta không biết nó có ngọt hơn những trái cây ngon không … ”
Ainz nói với một chút do dự.
Do cơ thể của mình, Ainz không thể tự mình xác nhận mùi vị. Nhiều nhất, anh chỉ có thể kiểm tra cảm giác khi nhai, vì vậy anh không tự tin về hương vị của chúng. Anh đã từng có kinh nghiệm ngậm kẹo trong thế giới trước đây của mình. Nhưng bây giờ, là viên kẹo Yggdrasil mà anh chưa từng được nếm trước đây đã trở thành sự thật một cách kỳ diệu, anh cũng không thể nếm chúng được nữa.
Nên cân nhắc rằng có những loại trái cây với sức mạnh phép thuật trên thế giới này, hoàn toàn có khả năng một số loại có thể ngọt hơn kẹo này. Cũng có thể là Dark Elf đã quen với việc ăn trái cây như vậy một cách bình thường.
Anh nghe nói trái cây trên thế giới này không phải lúc nào cũng dễ ăn vì kỹ thuật nhân giống chọn lọc không có nhiều tiến bộ. Đó là lý do tại sao có những người bên trong Nazarick đang cố gắng trong việc lai tạo chọn lọc giống. Ví dụ như Sous Chef.
Cậu bé lo lắng cho viên kẹo vào miệng.
Những đứa trẻ xung quanh cậu ta – cả Ainz và những người lớn đang theo dõi chúng – chờ đợi phản ứng của cậu bé xui xẻo (và cũng dũng cảm).
“-Ngọt!! Ngon quá! Cái thứ quái quỷ gì thế này !! ”
Ainz mỉm cười trước câu trả lời của cậu bé, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. Biểu cảm của Ainz vẫn không thay đổi ngay cả sau khi nhìn thấy cậu bé, người không khỏi ngạc nhiên, lấy viên kẹo ra khỏi miệng và tròn xoe mắt nhìn vào viên kẹo.
{ Mình có thể yên tâm rằng cậu ta không hẳn không thích nó … Dị ứng là nỗi lo khác duy nhất, nhưng, tốt, điều đó không có khả năng xảy ra …}
“Lại đây nào, lại đây ta cho các cháu mỗi đứa một phần. ”
Ainz gọi bọn trẻ tới và phát kẹo cho từng đứa.
Cũng có một số ánh mắt từ những người lớn như thể họ cũng muốn thử, nhưng anh phớt lờ họ. Phần quà đặc biệt này dành riêng cho trẻ con. Cũng chẳng có lợi ích gì khi cho người lớn ăn cả. Anh cho lũ trẻ vì anh giao phó Aura và Mare cho chúng.
Sau khi mỗi người nhận được một phần kẹo, Ainz lặp lại yêu cầu của mình. Tất nhiên, anh đảm bảo rằng lời lẽ của mình sẽ không nghe như thể đang hăm dọa chúng.
“Vậy, hãy nhớ đừng quên hai đứa cháu của ta.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Ainz lại quay trở lại. Sau khi nhận ra rằng không ai ngăn cản anh—
{Tuyệt vời!}
— nội tâm anh hét lên.
Ainz nghĩ rằng buổi diễn thuyết diễn ra suôn sẻ, nhưng sau đó anh lập tức từ bỏ ý nghĩ đó và trở nên nghiêm túc.
Thành công hay thất bại chỉ cần chờ đợi, khi những đứa trẻ đó đến mời cặp song sinh chơi cùng
{Mục tiêu đã đạt được. Nhưng … Tại sao Blueberry-san, người đang đi trước mặt mình, lại không nói gì? Cha mẹ lẽ ra nên đưa ra một lời “cảm ơn” nếu con cái họ được cho kẹo chứ? Điều đó có nghĩa là con anh ta không nằm trong nhóm đó? Có còn đứa trẻ nào khác mà mình sót không? Thật tệ. Có vẻ như mình phải xem xét lại mọi việc thêm một chút thời gian.}
Yay. Cảm ơn nhóm dịch.
Nhìn như aura 74 tuổi,cha kia hơn 200 tuổi :)))