Overlord Tập 15 Chương 3 Phần 4 (Phần cuối)

Overlord Tập 15 Chương 3 Phần 4 (Phần cuối)

Dịch giả: Đông Phong

 {Một giấc mơ sao.

Mình đang có một giấc mơ.

 

Mình biết đây là một giấc mơ.

 

Một lần nữa, nó được gọi là cái gì nhỉ?

 

À, đúng rồi. Một giấc mơ tường minh.

Một giấc mơ mà bạn nhận thức được rằng bạn đang mơ.

 

Trong giấc mơ, mình là một đứa trẻ.

 

Và – mình đã bị đánh bay đi.

 

Nó không đau. Đúng. Nó chẳng hề đau vì đây là một giấc mơ.

 

Tuy nhiên, nó rất đau.

 

Mặt mình nhói lên vì đau. Mình có lẽ bị rách một mảng bên trong miệng do cú va chạm.

 

Ra đây là vị của máu.

 

Mình có thể nếm được vị của nó mặc dù đây chỉ là một giấc mơ.

 

Thật lạ lùng.

 

Mình tự hỏi đây có thực sự là một giấc mơ hay không.

 

Một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt của mình.

 

Một bàn tay nhỏ dính đầy bụi bẩn.

 

Vậy là sau tất cả, đây chắc chắn chỉ là một giấc mơ.

 

Bởi tay mình giờ không nhỏ như vậy nữa.

 

Mình có thể an tâm hơn.

 

Đây chỉ là một giấc mơ.

 

Tầm nhìn của mình bỗng di chuyển.

 

Không! Mình không muốn đứng dậy. Tuy nhiên, cơ thể mình vẫn đứng dậy.

 

Và mình đã đứng dậy, nhặt cây gậy mình đánh rơi.

 

Mẹ đang đứng trước mặt mình.

 

Bà ấy vô cảm. Giống như bà ấy đang đeo một chiếc mặt nạ. Bà ấy đang nhìn xuống mình với đôi mắt lạnh lùng.

 

Bà ấy cầm một cây gậy trong tay, để đánh mình cho đến khi mình không thể đứng vững được nữa.

 

Và rồi bà ấy quất nó xuống.

 

Nếu là mình hiện tại thì mình có thể đỡ được, nhưng với mình lúc đó là không thể.

 

Ngay khi mình bắt đầu cảm thấy đau, mình đang bay trong không trung.

 

Cơn đau lớn hơn xuyên qua cơ thể mình sau khi mình bị ngã xuống đất.

 

Tầm nhìn của mình mờ đi.

 

Đó là những giọt nước mắt.

 

Đột nhiên, mình tự hỏi đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng mình khóc.

 

Ánh mắt mình chuyển động một lần nữa.

 

Mẹ đang nói gì đó.

 

Mình nhìn vào cây gậy trên mặt đất đã rơi khỏi tay mình từ lúc nào.

 

Chắc mẹ đang bảo mình đứng dậy.

 

Nhưng mình không thể.

 

Nó thật đau đớn và khó khăn.

 

Mình có lẽ đã trả lời điều gì đó cho việc đó trong khi khóc.

 

Vẻ mặt của mẹ không thay đổi, nhưng mẹ từ từ nhấc gậy lên và giữ tư thế, như thể mẹ muốn mình thấy mẹ làm vậy.

 

Mình nghe thấy một giọng nói.

 

Mình di chuyển mắt, và mình thấy một người phụ nữ đầy đặn đang chạy về phía chúng mình.

 

Người phụ nữ ấy là người đã giúp chúng mình làm công việc gia đình và làm những món ăn ngon.

 

Đó là dì Nazaire.

 

Món trứng ốp la của dì rất tuyệt vời. Chúng là món yêu thích của mình. Cách nấu ăn của dì là hương vị trong ký ức của mình, và cũng là tiêu chuẩn để mình đánh giá các món ăn khác.

 

Thật không may, dì đã qua đời. Dù sao thì nếu mình định mơ, mình thà mơ về việc ăn thức ăn của dì thay vì tập luyện với mẹ.

 

Sau này mình biết rằng mẹ cũng phải nấu ăn, nhưng mình không có bất kỳ ký ức nào về việc ăn thức ăn do mẹ nấu. Nhưng mình nhớ ai đó đã nói rằng bà ấy dành toàn bộ thời gian và công sức vào việc huấn luyện của mình.

 

Hồi đó mình chấp nhận lời giải thích đó vì mình ngu dốt.

 

Nhưng bây giờ – sau khi trưởng thành, mình có thể nói chắc chắn rằng mọi thứ diễn ra khi đó là sai.

 

Mình thậm chí không có nhiều kỷ niệm về việc cùng ăn với mẹ. Hầu hết những kỷ niệm của mình là về việc mình ăn một mình.

 

“Chào buổi sáng …”

 

Màu sắc trở lại với thế giới. Mình sẽ thức dậy sao? Đáng ra họ nên đánh thức mình sớm hơn.

 

Không giống như là mình đã quên.

 

Đúng, mình có thể hiểu được.

 

Mẹ ghét mình.

 

Bà ấy có lẽ thấy vô cùng khó chịu với đứa trẻ sinh ra từ việc bản thân bà bị cưỡng hiếp.

 

Đó là lý do mẹ không bao giờ tổ chức sinh nhật cho mình.

 

Mình chưa bao giờ nhận được bất kỳ lời động viên nào từ bà.

 

Giống như “cảm ơn”.

 

Hoặc “Chúc mừng”.

 

Hoặc “Không phải điều đó rất tuyệt vời sao!”.

 

Ngay cả những từ thông dụng như vậy.

 

Ngay từ đầu – mẹ mình đã bao giờ gọi mình bằng tên của mình chưa nhỉ?

 

Mình tự hỏi ai đã đặt tên cho mình.

 

Nếu bà ấy thực sự ghét mình, bà ấy nên giết mình.

 

Bà ấy có thể làm điều đó nếu muốn.

 

Nhưng hiện tại mình vẫn còn sống.

 

Vậy chắc có lý do gì đó mà mình không bị ghét.

 

Có lẽ không gì khác hơn là một hy vọng đáng thương dành cho mình.

 

“ L-làm ơn dừng lại, Faine-sama. Cô bé vẫn còn là trẻ con. Thật không tốt nếu tiếp tục tập luyện trong tình trạng này ”

 

Dì Nazaire không lùi bước ngay cả khi nhận được cái nhìn trừng trừng của mẹ.

 

Nghĩ lại, dì Nazaire cũng không phải là một người bình thường.

 

“C-cô bé cần phải nghỉ ngơi sớm. Tôi sẽ đi chuẩn bị đồ uống… ”

 

“ Con bé vẫn ổn thôi. ”

 

“Tôi sẽ chăm sóc vết thương cho cô ấy trong khi Faine-sama uống nên …”

 

“Con bé vẫn ổn.”

 

Tất cả những vết thương của mình đã được chữa lành bởi một cái vẫy tay của mẹ.

 

Cơn đau cũng biến mất.

 

“Con ổn mà, đúng không?”

 

Mẹ đưa mặt lại gần.

 

Một đôi mắt trong như thủy tinh và một khuôn mặt vô cảm. Thật lạnh lùng

 

“… Vâng… con cảm thấy ổn”

 

“Được rồi,” mẹ quay sang dì Nazaire. “…cô đã hài lòng chưa? Con bé vẫn ổn, và dù sao thì nó cũng đã đủ mạnh để chịu được sự hồi sinh rồi. Thấy không? Không có vấn đề gì cả ”

 

“… Vâng. Underst— ”}

 

“ Chào buổi sáng… Xin lỗi, Zesshi-sama có ở trong đó không ạ? ”

 

Cô lờ mờ nghe thấy giọng nói rụt rè của một cô gái. Đây không phải là một giọng nói trong giấc mơ của cô. Nó đến từ thực tại.

 

Ý thức của cô xuyên qua bề mặt.

 

Cô có thể nhìn thấy trần nhà. Đây là phòng riêng của cô. Ngoài cô ra, trong phòng còn có sự hiện diện của một người khác. Có thể là do cô chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cô không thể cảm nhận được bất kỳ sự thù địch nào từ người đó.

 

“Dù sao thì nếu mình mơ, ít nhất hãy để mình mơ về một điều gì đó kỳ diệu…” cô thì thầm. Cô thở dài và dụi mắt. Cảm thấy có thứ gì đó ướt ướt trên ngón tay, cô nhận ra rằng mình đã khóc lúc nào không hay. “—Ta vừa mới thức dậy. Cô có thể đợi thêm một lúc được không?”

 

“Hiyeeee! Xin đừng lo lắng cho một người thấp kém như tiểu nhân! Tiểu nhân sẽ đợi dù là bao lâu đi nữa, thời gian là của ngài!”

 

Cô không nói một câu nào để đe dọa cô gái kia, nhưng cô ta lại vô cùng sợ hãi. Cảm thấy muốn thở dài một lần nữa, Zesshi bật dậy khỏi giường và mặc một chiếc áo khoác treo trên chiếc ghế gần đó.

 

Cô biết ai đã đến phòng mình thông qua giọng nói.

 

Zesshi cảm thấy mình không cần phải mất thời gian thay đồ vì vị khách là một người cùng giới, và sẽ thật thiếu lịch sự nếu bắt cô ta đợi ở phòng bên cạnh cho đến khi cô mặc quần áo chỉnh tề.

 

Khi cô mở cửa phòng bên cạnh và bước vào đó, cô thấy người hầu cận kia đang đứng đó như không biết phải làm gì với bản thân.

 

“Xin lỗi vì khiến cô phải chờ đợi. Cứ ngồi đi, không sao đâu ”

 

“ Không, không, tiểu nhân không phải đợi lâu đâu. Thế mới nói, eheheh. Xin lỗi vì đã làm phiền thời gian nghỉ ngơi của Zesshi-sama. Tiểu nhân sẽ rất vui nếu ngài có thể tha thứ cho tiểu nhân. ”

 

Cô ta cúi đầu một cách lịch sự với một nụ cười thân thiện trên khuôn mặt. Ngoài ra, có lẽ là vô thức cô thậm chí còn bắt đầu xoa hai tay vào nhau. Đối với một trong những con át chủ bài của Pháp Quốc – vị trí thứ 11 của Hắc Thánh Kinh, với danh hiệu “Infinite Magic” (Vô cực ma pháp) và một người đã đạt đến cảnh giới anh hùng thì hành đông này quá thảm hại.

 

“Vậy thì cô không muốn ngồi xuống à?”

 

“Không, không, không, không. Không cần thiết phải vậy đâu thưa ngài. Tiểu nhân sẽ rời đi ngay lập tức sau khi truyền đạt lại lời nhắn, vì thế việc ngồi trên ghế sofa của Zesshi-sama thì … ”

 

Cô ta bối rối xua tay.

 

Zesshi nghĩ rằng cô ta không cần phải từ chối nó một cách quyết liệt như vậy.

 

“Sẽ không sao đâu chỉ cần cô ngồi xuống thôi, và ta cũng sẽ không tức giận, cô biết mà? Không, ta thực sự sẽ không… cô không cần phải tự hạ thấp bản thân thái quá … không phải chúng ta là đồng đội hay sao? ”

 

Khi nghe điều đó, một nụ cười đáng ghét nở trên khuôn mặt của cô gái kia.

 

“Ehehehe, tiểu nhân xin lỗi vì Zesshi-sama phải gọi một con sâu giống tiểu nhân là đồng đội của mình.”

 

“Không, cô thực sự không phải làm quá lên như vậy … Cô thấy đấy. Trong số những người mà ta đã đối đầu, trong số các thành viên của Hắc Thánh Kinh mà ta đã có những trận đấu tập, cô là người khách sáo nhất với ta, cô biết không? … …cô từng là người vô cùng kiêu ngạo ”

 

Hắc Thánh Kinh là một tập hợp của những anh hùng. Do đó, đôi khi một số người mới gia nhập sẽ có tư tưởng tự cao tự đại. Một trong những nhiệm vụ của Zesshi “dạy bảo” cho các thành viên mới một bài học. Vì vậy, ngay cả khi các thành viên của Hắc Thánh Kinh là đồng đội của cô, cô cũng chỉ “quen” với những kẻ kiêu căng thôi.

 

Điều đó nghĩa là cô đã làm chuyện đó với mọi thành viên kiêu ngạo của Hắc Thánh Kinh, vì vậy không phải cô gái này có ý gì đặc biệt. Đối với Đội Trưởng, cô còn giáo huấn anh ta mạnh tay hơn cả cô gái này, thậm chí đôi khi cô hơi thấy có lỗi vì đã hành động hơi quá tay với anh. Nhưng giờ anh cũng đã cư xử với cô một cách bình thường. Vậy mà chỉ có mỗi cô gái này hành động như vậy.

 

Có lẽ chỉ riêng việc “dạy bảo”  bài học đã là hơi quá sức đối với cô gái này.

 

{Lần sau mình nên cân nhắc đến những thứ như tính cách cá nhân của họ …}

 

“Thật là tệ khi là kẻ kiêu ngạo, nhưng ít nhất cô có thể hành động tự tin hơn một chút không?”

 

“Heh, eheheh. Tôi không thể làm điều như vậy trước Zesshi-sama được”

 

Cô ta bắt đầu xoa bàn tay mình mạnh hơn.

 

Zesshi nghĩ rằng cô đã không làm bất cứ điều gì có thể khiến cô gái này đi xa đến thế.

 

Những gì cô từng làm chỉ là tóm cổ rồi đè cô gái này xuống. Sau đó là những cú đấm vào mặt với một suy nghĩ duy nhất: phải cẩn thận để không giết cô ta trong khi đập cô ta ra bã vì họ đang trong đấu tập.

 

Zesshi nhớ rằng cô ta không chấp nhận thất bại vào lúc đó, phản công bằng ma pháp ngay cả khi bị ghìm xuống, vì vậy cô ngưỡng mộ cô ta là một người kiên cường. Kể từ đó, cô ta thậm chí đã học cách thi triển ma pháp trong khi chịu đựng nỗi đau. Cô ta là một người có mong muốn cải thiện bản thân.

 

Zesshi cảm thấy hơi buồn một chút khi nhìn thấy một người mà cô đánh giá cao lại hành động như thế này trước mặt mình.

 

“… Vậy thì hôm nay có chuyện gì thế? Dù sao ta cũng đã có một đáp án cho mình”

 

“ Vâng, đúng như đại nhân đoán… ”

 

“ —Aa, những lời tâng bốc như vậy là đủ rồi. ”

 

“À, V-vâng. Khi đội quân chinh phạt tộc Elf bắt đầu tiến xa hơn, tiểu nhân được giao trách nhiệm thông báo cho Zesshi-sama để ngài bắt đầu chuẩn bị khởi hành. ”

 

“Vậy à…”

 

Khuôn mặt cô gái kia co giật khi nhìn thấy Zesshi cười. Không phải là vì cô cố ý làm một khuôn mặt đáng sợ. Cô vẫn đang cười một cách bình thường.

 

“Ta tự hỏi liệu cuối cùng ta có thể loại bỏ một trong những chiếc xương mắc trong cổ họng của mình hay không.”

(Hết Tập 15)

OVERLORD Tập 16 Chương 4 Phần 1: Trải Nghiệm Cuộc Sống Thôn Làng
Overlord Tập 15 Chương 3 Phần 3

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!