Overlord Fanfiction – War Guild Phần 3
Overlord Fanfiction – War Guild Phần 3. Giao đoạn
Tác giả: TUNG PHAM (Thành viên group MBB)
“ Nghe cho rõ đây mọi người, hiện tại guild Ainz Oaal Gown cũng như The Great Tomb of Nazarick sắp phải đón nhận một cuộc chiến lớn nhất cũng như khó khăn nhất từ trước đến nay.”
Punitto Moe phát biểu trước chiếc bàn tròn thuộc tầng thứ 9 của Nazarick, nơi mà tất cả 41 thành viên của Ainz Oaal Gown đã có mặt đông đủ.
Thực ra ban đầu chỉ có khoảng 1 nửa trong số họ đăng nhập vào Yggdrasil, nhưng chỉ vừa mới đây thôi, 1 sự việc đã xảy ra và nó là vô cùng hệ trọng, nó đã khiến Momonga, Touch Me và Punitto Moe phải ngay lập tức gửi mail cho những người ở thế giới thực nhanh chóng có mặt tại nơi đây. Và thực tế là sau khi biết được tin này thì chỉ trong vòng 6’, tất cả mọi người trong guild đều đã có mặt.
Touch Me lên tiếng.
“ Vì tính khẩn cấp của sự kiện này cho nên chúng ta cần phải ngay lập tức tổ chức cuộc họp này để cùng nhau tìm ra cách giải quyết nó, bằng không thì những giọt mồ hôi, nước mắt cùng những khó khăn mà chúng ta đã đổ vào The Great Tomb of Nazarick sẽ hoàn toàn bị xóa sổ.”
Đó là điều hiển nhiên, và không một ai ở đây là không biết điều này.
Khi mà các thành viên của guild chỉ vừa vặn đăng nhập vào Yggdrasil và đang bàn về các hoạt động trong ngày hôm nay thì bất chợt, Peoroncino cùng Momonga hớt hải chạy vào phòng họp.
Vì họ đã đến từ trước nên Peoroncino đã rủ riêng Momonga đi ra bên ngoài Nazarick để bàn luận một điều gì đó bí mật. Tuy nhiên, bộ dạng của 2 người khi chạy vào lúc này chưa từng xảy ra trước đây, và nhìn họ thật sự có chút buồn cười. Nhưng không ai ở đây có loại suy nghĩ như vậy, bởi lẽ họ biết là có điều gì đó bất thường đã xảy ra bên ngoài lăng mộ. Người đầu tiên lên tiếng là Peoroncino.
“ C-có chuyện khẩn cấp đang xảy ra! Tôi không thể tin vào mắt mình khi t-thấy điều đó được!”
“ Bình tĩnh đi em trai, nếu em cứ xúc động như vậy thì những người ở đây sẽ không thể nghe rõ được những gì em định nói đâu.”
“ Bạn hãy hít thật sâu vài hơi rồi sau đó thở ra, điều đó sẽ giúp bạn cảm thấy tốt hơn đó.”
Nghe lời Nearata, Peoroncino hít thật sâu vài hơi rồi thở ra. Sau khi đầu óc đã trở nên tỉnh táo hơn, anh bắt đầu nói.
“ Khi đang quan sát khu vực xung quanh đầm lầy, tôi và Momonga đã phát hiện ra một nhóm – không – phải là một đoàn sinh vật với số lượng lớn, ước chừng phải đến hơn 1000 người cách chúng ta 2 km và đang di chuyển về phía đầm lầy độc hại. Chưa hết, họ bao gồm rất nhiều các chủng loài khác nhau của nhân loại và bán nhân loại, một số chủng dị hình, và tất cả bọn họ đều trang bị đầy đủ vũ khí và các vật phẩm, giống như họ sắp đi chiến đấu ở đâu đó vậy.”
Việc quan sát từ khoảng cách 3 km mà vẫn có thể nhìn ra được chi tiết đến vậy thật không khác gì trò đùa, tuy nhiên không một ai nghi ngờ Peoroncino.
Là một xạ thủ chuyên về bắn tỉa, kết hợp với kĩ năng đặc thù [ Divine Eyes ] của chủng loài Birdman, anh có khả năng quan sát rõ ràng mục tiêu từ khoảng cách hơn 2 km mà đối thủ không thể nhận ra nếu không có một số class đặc thù, và nếu cộng thêm các vật phẩm hỗ trợ từ Cash shop thì anh có thể mở rộng khoảng cách cũng như tầm nhìn ra xa hơn nữa. Mặc dù để Numbouu đảm nhiệm việc canh phòng sẽ tốt hơn, nhưng hiện tại anh không có mặt ở đây nên việc này được giao lại cho Peoroncino.
“ Vậy là cuối cùng ngày này cũng đến rồi sao…”
“ Ý bạn là sao, Punitto Moe – san? ”
Variable Talisman nhíu này, mọi người đều hướng sự tò mò về phía anh, chỉ riêng Momonga thì không, giống như anh đã biết trước những điều mà người bạn của mình sắp nói.
“ Khoảng 1 tháng trước, trong khi guild của chúng ta tiến hành săn boss, tôi đã tình cờ phát hiện ra có một số kẻ lảng vảng xung quanh chúng ta tại Hellheim trong khi chúng ta đang trở về Nazarick. Mặc dù khi đó, tôi chỉ nghĩ rằng nó là một sự tình cờ, nhưng ngày này qua ngày khác, sau khi chầm chậm thu thập từng chút thông tin thì tôi đã dần nhận ra điều này.”
Đúng vậy. Khi mà guild đang trên đường quay về Nazarick, như thường lệ, Momonga luôn dùng skill triệu hồi một con mắt có tác dụng quan sát phía sau guild để đề phòng.
Tuy nghĩ rằng điều này thật vô nghĩa và phiền phức nhưng vì Punitto Moe và Tabula Smaradina luôn luôn nhắc nhở rằng chỉ cần một phút thiếu cảnh giác cũng có thể dẫn đến những hậu quả không thể lường được, Momonga đành phải nghe theo, và nó đã thành thói quen từ lúc đó.
Và đến chừng khoảng 200 m là về đến căn cứ, anh bất chợt nhìn thấy qua con mắt mà mình triệu hồi, từ khoảng cách 100 m so với anh, có một bóng dáng một sinh vật đang lấp ló sau tảng băng trước đầm lầy độc hại, tuy nhiên ngay sau đó bóng dáng của nó đã biến mất. Quan sát thêm một lúc nữa nhưng không thấy bất cứ điều gì khác, nghĩ rằng có thể mình nhìn nhầm nên Momonga cũng chẳng buồn bận tâm và tiếp tục quay về.
Cơ bản mà nói thì để qua mặt được con mắt này thì phải cần đến những class chuyên về đạo tặc với cấp độ tối thiểu là 88 và những trang bị chuyên về ẩn nấp, ám sát,…
Tuy là mấy ngày sau đó anh cũng đã để ý hơn về cái bóng ảnh đó nhưng không có thêm sự khác thường nào nên anh cũng gần như quên nó đi. Và trong một lần tán dóc với Punitto Moe về các chiến thuật PK cũng như về cuốn sách của anh ta, Momonga đã tình cờ nhớ lại sự việc nọ.
“ Có lẽ do làm việc bên máy tính quá nhiều đã khiến thị lực của tôi giảm đi ít nhiều.”
“ Vậy là bạn đã đi khám sức khỏe của mình rồi sao? “
“ Cái đó thì chưa, nhưng vài ngày trước tôi đã nhìn thấy ảo ảnh khi chúng ta đang trở về guild…”
“ …Ý bạn là? “
“ Tôi đã loáng thoáng nhìn thấy một bóng ảnh phía sau chúng ta qua [ Remote Viewing ], nhưng nó chỉ là một thứ gì đó mờ nhạt và không rõ ràng…”
“ Khoan đã Momonga – san, bạn có thể nói chi tiết hơn về điều này được không? “
Bất giác giọng của Punitto Moe trở nên nghiêm túc và giống như đang dò xét, và nó làm Momonga cảm thấy không thoải mái. Nhưng hẳn là có điều gì đó mới khiến người bạn thông minh của anh để ý như vậy.
“ Umu, như tôi đã nói, tôi chỉ thấy nó qua cơn bão tuyết nên không thể nhận ra được điều gì cả… Vài ngày sau tôi cũng đã xem xét thêm nhưng không thu được gì…”
Nghe đến đây, Punitto Moe im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó, và sự im lặng này kéo dài khoảng 1’ đã khiến cho Momonga có chút lo lắng, phải chăng anh đã bỏ qua điều gì đó quan trọng do sự bất cẩn của mình…
Thấy vậy, Punitto Moe làm icon cười khổ rồi nhanh chóng giải thích.
“ Ah, không cần phải căng thẳng vậy đâu Momonga – san, bạn không làm gì sai cả, tôi thực ra cũng chỉ tình cờ mà nghĩ đến thôi.”
“ Đó là điều gì vậy? “
“ Tôi cũng có biết vài người chơi dị hình bên ngoài, họ có than vãn là dạo gần đây họ thường bị săn đuổi bởi các người chơi khác nhiều hơn. Và một số trường hợp khác thì cho biết họ nhận thấy là có ai đó đang theo dõi họ. Một số khác thì được vài kẻ tiếp cận làm quen, một vài trong số chúng đã dò hỏi thông tin về những dị hình khác. Và khi nghe về đặc điểm miêu tả ngoại hình của những dị hình đó, tôi nhận ra là nó giống một vài thành viên trong guild của chúng ta. “
“ Điều này có nghĩa là…”
“ Mặc dù tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn về điều này, nhưng sau khi suy nghĩ một cách cẩn thận, cộng thêm điều mà bạn vừa nhắc đến, tôi nghĩ có khoảng 90% khả năng là họ đang tìm kiếm thông tin cũng như vị trí về chúng ta – những người thuộc Ainz Oaal Gown.”
“ Và…”
“ Phải, họ đã gần tìm ra vị trí của nơi này rồi, Momonga – san.”
Nghe đến đây, Momonga không khỏi cảm thấy bất ngờ cùng một chút lo lắng và bất an. Lăng mộ ngầm Nazarick vốn dĩ là do guild đi đánh chiếm dugeon mà có được, và thông thường vị trí của những dugeon như vậy ở xa trung tâm của mỗi thế giới và được ẩn đi, không dễ để phát hiện ra chúng bằng những cách thức thông thường. Việc họ có thể tìm được đến tận đây chứng tỏ rằng họ đã kiên trì tìm kiếm một khoảng thời gian khá dài, nếu không nhờ vào may mắn.
“…Nhưng tại sao họ lại tìm kiếm chúng ta cơ chứ, chúng ta không –“
Momonga nuốt lấy những từ mà mình sắp nói ra. Phải, nếu anh nói rằng “ Chúng ta đâu có làm điều gì sai trái “ thì nó sẽ là nói dối.
Nhận ra suy nghĩ của người bạn, Punitto Moe nhún vai.
“ Cũng có thể giống như bạn đang suy nghĩ, tuy nhiên chúng ta vẫn chỉ biết được một chút thông tin này, nó không đủ để đưa ra bất kì kết luận nào cả. Vì vậy, tốt hơn hết vẫn nên đề cao cảnh giác và tiếp tục thu thập thông tin. Ngoài ra, trong thời gian sắp tới chúng ta nên hạn chế các hoạt động của guild, tránh việc bị bắt gặp quá nhiều ở bên ngoài. “
“ Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm như bạn nói. Và chúng ta có nên thông báo điều này tới mọi người trong guild ? “
“…Hiện tại thì chưa cần thiết, tôi nghĩ vẫn nên thu thập thông tin và đợi đến khi chúng ta có thể có được một kết luận cụ thể thì sẽ tốt hơn.”
“…Vậy sẽ như ý bạn, Punitto Moe – san.”
“ Cảm ơn Momonga – san.”
… Khi đang hồi tưởng lại dòng kí ức từ quá khứ, một tiếng “ Bang “ phát ra từ chiếc bàn do Slathan đập cái bàn tay đầy lông cùng móng vuốt sắc nhọn của loài gấu xuống, một số 0 hiển thị ngay cạnh bàn tay.
“ Punitto Moe – san, đây là một vấn đề quan trọng, tại sao bạn không nói ra cho chúng tôi cùng biết ?”
“ Khi đó tôi vẫn chưa có đủ thông tin nên tôi cần phải đợi tới khi chắc chắn rồi thông báo cho mọi người. Chỉ là tôi không nghĩ họ lại hành động sớm đến như vậy.”
Punitto Moe đã sớm nghĩ đến việc là sẽ có khả năng một số guild sẽ hợp sức với nhau để tấn công Ainz Oaal Gown, tuy nhiên anh không cho là điều như vậy có thể dễ dàng thực hiên được. Việc liên minh và đem lực lượng đi chiến đấu sẽ dẫn đến một núi các vấn đề, chẳng hạn như thiếu nhân lực để bảo vệ guild khỏi các cuộc tập kích bất ngờ, hoặc dễ gây sự chú ý tới các quái vật xung quanh, nhất là ở những khu vực xa và hoang vu,…
Vì vậy, anh không cho là họ có đủ dũng cảm và quyết tâm để thực hiện điều này. Nhưng có vẻ như trường hợp lần này đã trật khỏi những tính toán của anh, khiến anh nhíu mày lại, mặc dù nhân vật của anh không thể làm ra được hành động như vậy.
“…Kể cả là như vậy đi nữa thì bạn cũng phải nói lại cho chúng tôi biết, chẳng phải đó là điều mà mọi người đã thống nhất rồi hay sao?”
Các thành viên đã thống nhất là mỗi khi có một vấn đề khó khăn nào đó xuất hiện liên quan đến guild thì người phát hiện ra nó phải có trách nhiệm thông báo lại cho chủ guild, từ đó chủ guild sẽ phổ biến tới toàn guild và cùng nhau tìm ra phương thức giải quyết vấn đề. Đây là điều mà mỗi người ở đây đều biết đến.
“ Đúng như Slathan nói, bạn không nên tự giải quyết nó một mình như vậy…”
“ Phải, việc đó chỉ khiến cho vấn đề trở nên khó giải quyết hơn thôi…”
“ Nếu bạn nói ra sớm hơn thì chúng ta đâu phải lâm vào tình cảnh này…”
Suy nghĩ kĩ, Punitto Moe nhận ra những lời trách cứ từ mọi người là hoàn toàn đúng bởi nếu các thành viên biết về sự việc này thì họ có thể chủ động hơn và có khi sẽ có ai đó nghĩ ra một giải pháp đúng đắn. Chỉ vì tính cách hơi chút tự cao còn sót lại thời niên thiếu, muốn tự mình giải quyết vấn đề mà xảy ra cơ sự này, nó đã khiến anh cảm thấy xấu hổ mà cúi mặt xuống.
“ Xin mọi người hãy bình tĩnh.”
Momonga đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“ Sự việc lần này xảy ra cũng là do lỗi của tôi khi biết về nó mà không thông báo với mọi người. Là một chủ guild mà không thể thực hiện đúng những quy tắc mà guild đã thống nhất, tôi xin nhận trách nhiệm về mình cùng với Punitto Moe – san.”
Đúng thế. Là một chủ guild, anh không thể hoàn thành được kì vọng cũng như trách nhiệm mà những người bạn đã đặt lên vai anh, anh sẵn sàng chấp nhận, dù có phải từ bỏ vị trí guild master. Punitto Moe hướng ánh nhìn biết ơn cùng một chút hối hận về phía Momonga, đồng thời cảm nhận được từ ánh mắt của Momonga sự đồng cảm dù cho gương mặt của bạn anh không có gì khác ngoài xương. Cảm nhận được suy nghĩ của Momonga, và khi những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên thì Touch Me đứng lên.
“ Được rồi mọi người! Tôi đồng tình với Slathan, 2 bạn cần phải thông báo về việc này ngay cho mọi người trong guild khi phát hiện ra. Mặc dù vậy, tuy hai người đều có lỗi nhưng tôi biết các bạn làm vậy vì không muốn mọi người phải lo lắng về điều đó. Thế nên, liệu mọi người có thể tha chứ cho lỗi lầm của họ lần này được không?”
Trước lời của Touch Me, một sự im lặng diễn ra trong căn phòng, nhưng nó cũng chỉ tồn tại được vài giây. Người đầu tiên lên tiếng là Tabula Smaradina.
“ Tôi đồng ý với Touch – san, vì ai mà không có lúc mắc phải sai lầm, hơn nữa đây lại là lần đầu nên tôi nghĩ không nên quá khắt khe với họ.”
Tiếp đó là Blue Planet.
“ Phải, dù sao họ làm vậy cũng vì nghĩ đến mọi người trong guild…”
“ Sẽ rất tội nghiệp nếu đổ hết trách nhiệm cho họ…” Yamaiko lên tiếng.
“ Bạn bè thì phải biết tha thứ cho nhau ha…”
“ Chỉ cần họ không phạm sai lầm về sau là được…”
Cứ như vậy, họ thay phiên nhau nói lên suy nghĩ của mình. Dù Slathan và một vài người khác ban đầu có chút giận dữ nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này cũng chỉ biết thở dài. Lúc này đây, Momonga cảm thấy hạnh phúc vì mình thật sự đã có được những người bạn quý báu và chân thành. Anh cúi đầu thật sâu xuống gần chạm vào mặt bàn.
“ Cảm ơn tất cả mọi người! Thật sự, cảm ơn tất cả mọi người!”
Thấy vậy, mọi người đều cười với họ và khuyên họ không cần phải đứng như vậy nữa và nên ngồi xuống đi. Khung cảnh lúc này nom thật vui vẻ, mặc dù đây không phải điều nên có khi mà hơn 1000 Player đang tiến về nơi này. Momonga cùng Punitto Moe hạ mình xuống chiếc ghế dưới hông họ.
Đã đến lúc vào việc chính. Warrior Takemikazuchi giơ tay lên.
“ Được rồi mọi người, chúng ta vẫn còn vấn đề lớn trước mắt đây. Ngay lúc này, nhóm Player vẫn đang tiến đến ngày một gần hơn, và theo dự đoán thì khoảng 1h nữa là họ sẽ đến được tầng đầu tiên của Nazarick. Vì vậy, chúng ta nên nhanh chóng chuyển sang ứng chiến và có kế hoạch cụ thể để đối phó với họ.”
“ Nhưng trước hết, tại sao họ lại tấn công chúng ta. Mặc dù đúng là chúng ta thường tổ chức PK nhưng đó là để trả thù cho những gì mà họ đã làm với chúng ta trước đây. Họ nghĩ chúng ta là những kẻ xấu, thì chúng ta sẽ là những kẻ xấu. Tuy vậy, tôi không nghĩ là họ có thể lấy lí do đó cho việc tấn công chúng ta.”
“ Đó không phải là tất cả. Nếu họ đánh bại được nơi này, họ sẽ chiếm được những World Item của guild. Dù sao chúng ta cũng có nhiều WI nhất trong số các guild đúng không.”
“ Thực họ còn có thể nhân danh chính nghĩa để ‘trừng phạt’ chúng ta nữa mà…”
“ Hưm, nghĩ đến việc họ có thể đem tới đây một đội quân lớn đến như vậy, tôi thật sự khâm phục lòng quyết tâm của họ đấy. Tôi thắc mắc làm thế nào mà họ có thể tìm ra được nơi này, và họ đã giải quyết những vấn đề phát sinh như thế nào vậy? Việc điều chỉnh một lượng lớn người như vậy trong một trận chiến cũng đâu phải chuyện dễ dàng? Với cả…”
“…Tôi biết mọi người vẫn còn nhiều điều nghi vấn, tuy nhiên bây giờ không phải là lúc để tâm đến những chuyện như vậy, chúng ta nên nhanh chóng chuyển sang vấn đề tiếp theo thì hơn. ”
“ Ah, xin lỗi Nishiki – san, bạn nói phải.”
Mặc dù Ulbert Alain Odle cười nhưng không ai c
ời lại với anh cả. Lúc này đây, mỗi người trong số họ đều cảm thấy bất an, đứng ngồi không yên. Cũng đúng thôi, họ sắp phải đối mặt với một đội quân lớn nhất từ trước đến nay, mạnh hơn bất kì đội quân nào mà họ đã từng đối mặt, khó khăn hơn bất kì con Boss nào mà họ đã từng chạm chán. Nếu so sánh họ với một trăm con Boss mà nhóm Momonga từng giao chiến tại Nazarick thì sẽ là một sự so sánh khập khiễng.
Họ thực sự gặp phải một vấn đề liên quan đến sự tồn vong của The Great Tomb of Nazarick. Nếu không thể vượt qua được chuyện này, guild mà họ dốc lòng xây dựng sẽ chỉ còn con đường bị hủy diệt.
Vì vậy, Nishiki Enrai tiếp tục.
“ Vậy mọi người, có bất cứ ai có ý tưởng gì để chống lại những Player không?”
Câu hỏi này ngoài ra còn có ý nghĩa khác là ai sẵn sàng đảm nhận chức cụ chỉ huy cuộc chiến sắp tới. Và một lần nữa, căn phòng lại trở lên yên lặng.
Dù sao thì để chống lại hơn 1000 người chơi, họ cần phải có một lực lượng tương đương hoặc ít nhất cũng phải bằng ¾ số đó, nhưng với 41 người đang ngồi đây thì không khác gì châu chấu đá xe, kể cả có nhà vô địch 1 trong 9 thế giới là Touch Me thì cùng lắm anh cũng chỉ chống lại được 5 Player lv 100 là cùng. Dù họ có thể sử dụng át chủ bài đang nắm giữ là các WI đang cất giấu trong Bảo Vật Điện, thì các WI vẫn có những nhược điểm nho nhỏ để khai thác dù cho không dễ để tìm ra những nhược điểm đó.
Thêm nữa, việc sử dụng WI sẽ phải tiêu hao kinh nghiệm và chỉ số, giả sử những Player kia bao vây trong thời gian dài thì sức mạnh của guild sẽ dần bị bào mòn, đến một thời điểm sẽ không thể sử dụng WI được nữa, chưa kể đến việc những Player ngoài kia cũng có thể mang theo WI.
Vô số những khó khăn nảy sinh. Vì vậy, cần phải vạch ra được một kế hoạch thật tỉ mỉ, chi tiết, cụ thể đến từng li từng tí, và sai lầm là điều không bao giờ được phép xảy ra.
Tuy nhiên, làm được điều này sẽ phải cần đến những người chỉ huy có bộ óc thông minh, biết nắm bắt tình hình, luôn tỉnh táo trong mọi tình huống cùng kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, biết đưa ra những chỉ thị đúng đắn và nhanh chóng. Có thể coi là đạt được những điều kiện như vậy trong Ainz Oaal Gown chỉ có duy nhất 3 người: Punitto Moe, Touch Me và Nishiki Enrai. Nhưng vì tính chất của trận chiến nên khả năng cao là 2 người sau sẽ phải tham gia cuộc chiến.
Chỉ còn lại một người.