Overlord Fanfiction – War Guild Phần 1
Overlord Fanfiction – War Guild Phần 1: Đời sống thường nhật
Tác giả: TUNG PHAM (Thành viên group MBB)
Những ngày làm việc thật nhàm chán…
Phải, Kotaru Yamanaka đang bước đi trên đường một cách mệt mỏi. Sau một ngày làm việc đầy áp lực, trông anh như một kẻ nát rượu, khuôn mặt thẫn thờ cùng mái tóc bù xù,.. Chỉ vì trễ hẹn với khách hàng 5’, lão sếp của anh đã mắng anh một trận te tua.
Nào là “ Tại sao cậu lại thiếu trách nhiệm như vậy” hay “ Tôi sẽ sa thải cậu nếu cậu còn tái phạm “,… Nghe nói vợ lão đã cắm cho lão một cái sừng nhỏ xinh, khiến lão trở nên tức giận và gay gắt mấy ngày gần đây, luôn tìm cớ để mắng nhiếc và hành tỏi nhân viên, dù cho là lỗi nhỏ nhất… “ Một lão già ngu ngốc và thảm hại! “ Anh thật sự nghĩ như vậy, nhưng cũng chỉ dám nói khi đang một mình. Phận làm nhân viên, nhỉ… Nghĩ về những điều vụn vặt của cuộc sống, anh về nhà từ lúc nào không hay.
Một khu chung cư tầm thường và tẻ nhạt. Những vách tường cũ kĩ bong cả lớp sơn, những lan can và cửa sắt han gỉ, tiếng của những con mèo hoang hàng tối lục lọi rác,…
Nhưng đối với Kotaru, nó như những khung cảnh chào đón anh về nhà, sau một ngày làm việc căng thẳng và mệt nhọc.Thực sự, anh cũng không thiếu tiền đến mức phải ở một nơi như thế này, nhưng vì đây không phải khu vực nội thành, nó sẽ giúp anh có được một bầu không khí trong lành hơn và ít tiếng ồn hơn. Và quan trọng là anh cũng đã quen với việc sống ở nơi đây, nên cảm thấy có chút phiền phức nếu phải chuyển đi. Đóng cửa lại, khung cảnh căn phòng xuất hiện sau lưng anh, tối tăm và trống rỗng.
Trước kia, anh đã từng có một mối tình với một cô gái, và hàng ngày cô ấy giúp anh chuẩn bị bữa tối, cũng như giúp anh có khoảng thời gian thư thái, giải tỏa áp lực. Nhưng rồi khi nhận ra anh chỉ là một kẻ tầm thường không chút nổi bật, cô đã bỏ anh đi và chỉ để lại một lá thư cụt ngủn: “ Chúng ta đến đây là chấm dứt, đừng tìm tôi nữa! ”
Mặc cho đã cố gắng bao nhiêu, anh cũng không thể trở nên tốt đẹp hơn được. Do vậy, anh cũng chẳng buồn yêu đương thêm nữa, mặc cho sự thúc giục của cha mẹ và họ hàng. Từ đó, chỉ còn một thứ khiến anh quên đi cuộc sống tầm thường, buồn chán này. Đúng vậy, a không thể để cho những thứ nhàm chán và tầm thường này ảnh hưởng đến tâm trí của mình được.
Bật đèn lên, căn phòng hiện ra với một phòng khách nhỏ, một căn bếp, một nhà tắm và một phòng ngủ, thấp thoáng tấm rèm che nơi ban công. Anh quăng chiếc cặp đi và cởi bộ com le ra, vứt ra một góc. Bật bình nóng lạnh, cắm nồi cơm, lấy thức ăn thừa trong tủ đem hâm nóng, chuẩn bị quần áo và đi tắm. Cảm giác giống như được giải thoát khỏi sự mệt mỏi, anh ăn tối một cách ngon lành. Vứt đống quần áo vào máy giặt, công việc đến đây coi như xong. Bây giờ, chỉ còn một điều phải làm…
Căn phòng ngủ của anh chỉ khoảng 30 mét vuông, với một kệ sách nhỏ, một cái giường đôi, một vài đồ lặt vặt. Nhưng khi vào phòng, thứ đầu tiên để ý không phải là chúng, mà là một góc nhỏ trong căn phòng. Nơi đó có một chiếc bàn, một ghế tựa, một máy tính và một dây cáp. Nó không thể không làm anh trở lên hứng thú, cùng một chút cảm xúc thù hận.
Ngồi vào chiếc ghế tựa thoải mái, anh cầm lấy dây cáp, tháo nắp và cắm nó vào phía sau gáy. Một cảm giác như có dòng điện xuyên suốt cơ thể, anh với lấy chiếc mũ bảo hiển và đội lên. Dù điều này thật phiền phức, anh cũng chỉ có thể kêu than, vì nó là do pháp luật quy định. Một màn hình ảo hiện ra, với một vài cửa sổ. Anh chỉ vào cửa sổ có chữ Yggdrasil, và hình ảnh một cái cây khổng lồ hiện ra. Và, đi kèm với nó là hình ảnh của một Elf nam, với đôi tai dài, cơ thể khá gầy và mái tóc màu bạc tỏa sáng.
Bộ quần áo màu xanh, đi kèm với vài món trang sức kì lạ như vòng, nhẫn,…Nổi bật trên nó là 2 thứ. Thứ nhất là đôi găng tay, đôi giày, thắt lưng đeo 2 thanh kiếm ngắn, chúng đều là màu đen và chúng nhấp nháy tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ thuần khiết của những ngôi sao. Thứ 2 là một cây cung khá lớn đeo ở sau lưng, nó có phần thân chia làm hai màu là tím và xanh; đầu hai bên cây cung có những nét như cánh của một con đại bàng, cùng phần giữa nhô ra phía tước như một chiếc mỏ sắc bén. Dây cung nhìn giống như sợi dây làm từ ánh sáng, không ngừng cử động và tỏa sáng.
Chạm tay vào Elf đó, rồi đợi thanh tải đạt đến 100%. Sau đó, anh nháy vào nút Home, và ngay sau đó, một thanh với dòng số 52/52 xuất hiện, anh không thể kìm được một suy nghĩ đen tối trong lòng nổi lên. Anh được dịch chuyển đến một nơi. Đó là một căn phòng khá rộng rãi, với một màu trắng chủ đạo, trần nhà cao lớn, với một vài ô cửa kính rọi ánh mặt trời xuyên suốt vào trong, mặc dù cảm giác như ánh sáng đó không được tự nhiên cho lắm. Một cánh cửa gỗ màu đỏ, cao gần 5 m và chiều rộng đủ cho 20 người cùng đi ngang qua, với hình một nữ Elf thuần khiết như đang nhảy múa, ở phía đối diện với Kotaru.
Dù nhìn hình ảnh ấy bao nhiêu lần đi nữa, anh cũng phải bội phục người đã thiết kế cánh cửa ấy. “ Vậy là mọi người đều đã đến đông đủ. Không nên để họ chờ mình lâu hơn nữa! “ Vừa suy nghĩ anh vừa đi đến và mở cánh cửa, cảm giác thật nhẹ nhàng, đối lập hẳn với kích thước to lớn của nó. Ở phía bên kia cánh cửa, hình ảnh của tất cả mọi người xuất hiện trước mặt anh.