Overlord Fanfiction – Brain The Solitary sword
Overlord Fanfiction – Brain The Solitary sword
Tác giả: Hoàng Lê (BM) (Thành viên group MBB)
Từng cơn gió cuối thu rét buốt rít lên trong buổi chiều tà ảm đạm. Brain đứng một mình trên đỉnh tòa tháp canh cao nhất ở E-Rantel. Ánh mắt anh vô hồn nhìn vào bình nguyên Katse đang dậy sóng. Những làn sóng cỏ cuồn cuộn trong màn sương mù ma mị như chứng tỏ rằng, cuộc thảm sát vừa rồi đã làm thỏa mãn nơi đây. Những tiếng rên mục nát của lũ undead đang dạo chơi ngoài đó cùng tiếng gió rít gào, chào mừng những đồng bọn mới gia nhập hội. Cơ thể Brain thỉnh thoảng run lên từng đợt.
Có lẽ vì cái lạnh cắt vào da thịt mà cũng có thể những bóng người mờ ảo trong làn sương dày làm anh nhớ lại bóng hình vị tướng quân vĩ đại kia. “Gazef…!”
Anh khẽ kêu lên tên của người bạn, đối thủ và cũng là người thân duy nhất của anh trên cõi đời này. Chỉ mới hôm kia thôi, cả hai còn đang uống rựu tán gẫu, còn đang bàn luận về kiếm thuật. Mà giờ đây chỉ còn mình anh với nỗi cô đơn vô hạn. Khẽ lau đi những giọt nước mắt vô tình chảy ra Brain tuyệt vọng nhớ về những giây phút cuối cùng của Gazef trên chiến trường ấy.
Có lẽ bây giờ, trước kia hay mãi về sau Brain cũng không thể ngờ rằng ngày anh nhận ra được ý nghĩa thật sự về sức mạnh và về giới hạn của chính bản thân thì đó cũng là ngày anh mất đi người quan trọng và động lực nâng cao bản thân mình mãi mãi.

Những tia sáng cuối cùng của mặt trời đã bị bóng đêm nuốt chửng càng làm cơ thể của Brain run lên mạnh hơn. Những hình ảnh đáng sợ của chiến trường ùa về trong tâm trí, anh có cảm giác những âm thanh gào thét của binh sĩ vương quốc vẫn còn vang vọng bên tai. Giật mình, Brain ngước nhìn vào khoảng không vô tận trước mặt.
Cái khung cảnh tối tăm trước mắt gợi lại hình ảnh con quái vật khủng khiếp nhấn chìm cả chiến trường trong máu và hỗn loạn. Cơ thể anh đổ gục xuống khi anh nhớ lại sự vô dụng của bản thân trong chiến trường. Cơ thể không ngừng run lên, nước mắt trào ra và miệng nở một nụ cười chế giễu. “ Mình nên rút kiếm ra và chiến đấu bên cạnh Gazef!… Một kẻ hèn nhát như mình không đáng được sống..”… “ haahaaaa…haaa” tiếng cười khinh bỉ và đầy đau khổ của Brain vang vọng cả thành phố “ chết “ E-Rantel.
Cảm xúc của Brain bùng nổ và nó làm anh mất kiểm soát. Nỗi sợ hãi anh kìm nén trong chiến trường đang rò rỉ và tràn ra rất nhanh. Brain như kẻ điên trong cơn say. Mọi hành động và lời nói đều không thể kiểm soát. Brain rút kiếm chém loạn xạ . Lưỡi kiếm lóe lên vô cùng sắc bén nhưng không thể nào cắt đứt được bóng tối mịt mù này. Tất cả sức lực có được… anh vung kiếm…chém…tiêu diệt con quái vật mà anh đã trốn tránh.
“ hộc… hộc”.. Brain ngã khụy, anh cố hít những hơi thật dài như muốn lọc toàn bộ luồng khí của cái chết đang tràn ngập trong phổi. Nhưng sao ngột ngạt, nặng nề quá. Cho dù anh có cố hít thở bao nhiêu đi nữa lồng ngực anh vẫn cứ nặng vẫn cứ đau như có hàng ngàn binh sĩ tí hon giương giáo xuyên thủng.
Trong giây phút tột cùng ấy, Brain nhảy lên tường thành và nghĩ về sự giải thoát. Dưới chân anh sâu hun hút, những bàn tay ảo giác vẫy gọi anh tới với cái chết êm dịu. Từng nhích, từng nhích một. Cơ thể anh càng ngày càng chơi vơi, dễ chừng một cơn gió cũng có thể xô anh ngã vào khoảng không tăm tối kia. Đích đến cho sự giải thoát chỉ còn một chút thì bỗng, một bóng hình quen thuộc rực rỡ bay lên và ngăn anh lại. “Gazef…!”
Mặt trăng vùng vẫy thoát ra khỏi những đám mây vần vũ. Những tia sáng yếu ớt lách qua màn đêm mịt mù. Brain vội giơ tay ra bắt lấy nhưng hình bóng ấy vội tan biến thành khói, lơ lửng xung quanh anh. “Gazef….. Đừng bỏ rơi tôi!” – Brain gào lên tuyệt vọng.
Nhưng “Gazef” chỉ nở mộ nụ cười rồi biến mất. Bất chợt Brain chạm vào thanh kiếm đeo bên hông. Lình hồn của Gazef vẫn còn đây, lý tưởng của ông ấy vẫn còn sống trong thanh kiếm này. Thứ vũ khí duy nhất có thể giết chết tên ác quỷ kia. Mình phải sống ! Mình phải thược hiện mong muốn cuối cùng của người ấy.
Gazef đã tin tưởng để lại cho mình thanh kiếm này. Mình phải hoàn thanh di nguyện của anh ấy. Gạt hết nước mắt và chỉnh trang lại quần áo. Brain nhìn về phía trước. Nơi bóng tối ngự trị kia vẫn còn sót lại chút anh sáng của hi vọng. Brian mạnh mẽ hét lên “ Tôi sẽ bảo vệ nó, tôi sẽ bảo vệ lý tưởng của anh. Gazef !!”