Overlord Fanfiction – Isekai no Idaina Kobura

Overlord Fanfiction – Isekai no Idaina Kobura

Tác giả: ĐẠI BÀNG HỌC BAY (#KNY)

Chào Đại Mãn Xà Phía Tây đây, nghe tên tui quách ghê không. Thật ra tên tôi là Ryraryus Spenia Ai Indarun, cứ gọi Aii là được.

Chuyện gì thì nó cũng có cái lý của nó, từ khi tôi bước vào thế giới khắt nghiệt này. Sự chật vật để sống xảy ra hằng ngày. Cuộc đời luôn bất công các bạn biết không.Bạn thắc mắc tại sao một thằng như tui lại ở đây? Nghĩ lại đã thấy buồn, khi mà đang mãi mê về cái game hấp dẫn mà khó nhừ thì lúc đó sức lực đã kiệt do chơi bời quá lâu.

Chán đời khi người mà tôi yêu bỏ đi, tôi đã đâm đầu vào game mà chơi miết, chắc không sao chỉ là đơn phương một cô gái thôi, quên dễ lắm tôi quên hoài tôi biết, chỉ là 5 năm tương tư thôi chắc là con số khá ít. Càng nhắc càng đau, thôi quên nó đi nào. Sao đó tôi trốn biệt trong phòng, ăn uống qua loa cho có, từ chối mọi cuộc gặp gỡ, gia đình khuyên ngăn tui vẫn mặc kệ họ, chả liên can gì đến tui cả. Ra ngoài làm gì khi mà cái xã hội này rồi ai cũng rời xa ta, giả tạo là điều đầu tiên họ làm khi thấy ta thật lòng với họ để rồi lại nhẫn tâm lợi dụng rồi vức bỏ.

Đừng đùa với trái tim yếu đuối của tôi. Rồi vào một ngày đẹp trời nọ, tui gục xuống bàn phím máy tính, khỏi nói ai cũng biết rằng một thằng ốm o gầy mò như tôi ăn còn không đủ mà không có sức mà chơi xuyên xuốt nó ra làm sao rồi đấy, tôi ngủ như chết. Nới lưng vực dậy sau giấc ngủ sâu,tôi không biết đã ngủ bao lâu nữa, thấy khỏe hẳn ra, cử động thử cánh tay,tốt như mới, thử xoay xoay cái giò,pơ phẹt.

Nhìn quanh phòng tôi, ngủ qua mấy ngày không biết, mẹ có vào không nhỉ. Mẹ tôi thường vào hỏi tui có ăn uống gì không, nghe thật phiền phức,tôi nhớ hồi còn đi học có những sự kiện tập hợp học sinh ở trường nói về mấy vấn đề có hiếu, báo đức cho cha cho mẹ,ôi!! tôi thấy nhàm chán, ừ thì họ nói đúng thật, có lý thật cha mẹ thì không ai có thể thay thế rất đúng, nhưng mà họ phiền quá, phiền đến khó chịu, cả trường lẫn người trong gia đình cứ lãi nhãy bên tai khi mà tôi không muốn nghe, không thích mà sao làm hoài vậy.

Tôi cần riêng tư, ai cũng cần một khoảng riêng đó nha. Mà kỳ lạ vậy ta, cái máy tính tôi cày game bên phải giường đâu rồi cà. đừng nói nó bị cướp rồi nha, tui cày cả tuần nay đó, con game MARIO No Restart này khó vô cùng,cái máy với tôi như hình với bóng đi đâu cũng có nhau mặc dù tui cũng chả đi đâu ngoài WC, chúng nó lấy đi cuộc đời của tôi rồi ’Lũ Cướp Của’, ‘Lũ Khốn Nạn ăn bám xã hội’………Ờ thì chắc tôi cũng không đủ tư cách để chửi tụi nó. Nhưng mà tức quá.

Thiệt bực mình hết sức. Gì đây, phải chăng tui đang nằm trên đá,haizz, mấy con em lại chơi tôi nửa rồi,thật bực mình!! Maaa nhìn kỹ thì giường tôi làm bằng đá thật. Mà đây không phải phòng tôi, phòng tôi nó đâu có tối như vầy. Hừm!!! thay vì chỗ chiếc giường thân yêu của tôi thì nó lại là cái bệ đá tôi đang nằm lên. Chiếc máy tính mất không một dấu vết, chật! lũ trộm ngày càng chuyên nghiệp.

Mấy cái đèn phòng cũng không thấy luôn, lũ ác đức đèn mua có bao nhiêu tiền đâu. Cả cánh cửa cũng không thấy đâu, lạ rồi chúng nó cần cửa để làm giềnhỉ. Đứng lên đi xung quanh, cảm giác dưới chân thật lạ mà thôi lo xem lũ trộm còn lấy gì nữa không. Cũng may tôi cẩn thận tôi đã để thứ quan trọng nhất,figure mới mua đầu tiên, trong két sắt khóa cẩn thận để ở ngăn tủ.hee coi tụi bây tới tuổi gì mà mở két sắt thần thánh đây. Bước đến vị trí đã từng là chiếc tủ, tôi đã khóc các bạn.

Tụi nó lấy cả cái tủ, tụi nó còn để lại tảng đá hình chiếc tủ quý báu của tôi , chắc chúng nghĩ tôi ngu. Ngã ngửa vì khóc tui giật mình khi thấy cái thứ nằm chỗ từng là đôi chân của tôi lại là một cái đuôi dài thòn lòn, nhìn nó ngoe nguẩy thấy ghê quá. Đây là giấc mơ, đúng vậy chỉ mơ thôi, tự chấn an bản thân tôi nhìn khách quan hơn, giống người cá nhỉ nhưng nó không bè ra giống đuôi họ nó giống của con rắn hơn.Hừm!! 1 giấc mơ kỳ lạ, nhưng mọi chuyện đang tệ đi , tôi bắt đầu thấy sợ khi mà cái tự tát vào má nó đau quá.

Đây là hiện thực sao. Tại sao tôi có đuôi rắn, tôi chết rồi à, vì không có hiếu nên bị biến thành rắn chăng, tôi nhớ là tội bất hiếu bị đày cắt lưỡi mà, không biết có nhớ đúng không nữa. Nhưng sự thật là đây không phải phòng tôi, rồi!! chỉ một giả thuyết ‘tôi đã chết’ và được đưa qua thế giới khác. Xin lỗi nhiều nhà mấy anh làm nghề ‘thief’. Haizzz tôi nhớ là có đấng nào đó chơi game rồi bị lạc vào thế giới game phiêu lưu bá cả phần người ta .v.v.. , nhưng mà nó vô lý lắm các bạn à. Tôi đây chơi game Mario thế quái nào lại qua thế giới khác.

Logic ảo như mấy phim trong anime vậy, mà đây là thế giới thực không phải trong Anime hay Manga, ha !!trường hợp này thật hi hữu. Giờ xem, tôi dễ dàng chấp nhận vụ này do đã đọc một số tiểu thuyết nên biết về mấy vụ này. Cũng khá shock nhưng tôi ổn thôi. Ở thế giới trước tôi được người khác gọi là Ryraryus Spenia Ai Indarun, thường mẹ gọi tôi là Aii-chan khi tôi còn nhỏ. Vậy! tôi sẽ lấy tên ở thế giới mới này là cái tên thân quen của tôi luôn. Tôi không thích những nhân vật đổi tên khi qua dị giới, lỡ như không quen hay người khác gọi nhầm tên giống tên cũ thì sao.

Thật khó khăn khi đổi tên mới. Với lại, khả năng đặt tên của tôi nó nằm trong khoảng mà người ta gọi đó là cục súc. Nói vậy chớ không phải tôi ngại đặt tên đâu, không phải đâu nhá. Haizz!! sau mấy ngày ngủ như chết ai ngờ chết thiệt, rồi sau đó lại thức dậy ở một cái hang lạ hoắt. Hình như ở đây không có gì cả, cái hang này cứ dài ngoằn dài ngòe khó mà biết nó dẫn đến đâu. Tôi đi nãy giờ cũng được một lúc rồi. Kìa phía trước có bóng con gì đấy, lại gần chút nữa xem, rồi thấy rồi họ là những quái thú bán nhân, nhìn kinh dị quá. Họ có cái đuôi giống tôi chắc là họ cùng chủng tộc hoặc anh em sinh ra cùng chỗ của tôi. Sao giờ, chào họ hay là né họ đây.

Cái đầu hơi nguy hiểm, lỡ như họ là địch thì sao, Ok quyết định vậy đi tôi sẽ né họ ra. Mà né bằng cách nào đây, cái hang chỉ dẫn thẳng 1 đường duy nhất, ồ thấy rồi có 1 tảng đá phía kia ở sau lưng họ, cố mà lách qua vậy. Đi lòn qua tảng đá lớn tôi chẩm rải di chuyển, tính ra cái đuôi tôi cũng tiện thật nó uốn éo như rắn vậy, không gây 1 tiếng động. Tôi mừng vì nữ thần may mắn eris-sama vẫn còn bên tôi. Cuối cùng cũng chật vật qua được bên đầu kia tảng đá, sau đó tôi ngừng hẳn hành động của mình khi thấy hắn.

Hắn đứng đó như trời tròng nhìn qua tôi, tôi thắt chặt tay lại đau quặng cả bụng vì hồi hộp. Có lẽ hắn không thấy tôi, có lẽ vậy, phải không. THẾ DELL NÀO mà không thấy khi hắn đang nhìn chầm chầm về phía này. Tôi đi nhè nhẹ hắn đứng đó không làm gì, chắc hắn tính bỏ qua tôi. Tôi, một con ngư…. à không một con rắn giống người, tôi muốn tôi còn 1 phần là người để cho con tym non nớt này được thanh thản làm ơn! please tôi không muốn thành thứ gì đó mà nhìn vào là thấy ghê rồi,Tuy là một con rắn giống người này nhưng khi được người ta tha cho cái mạng này thì phải kính cẩn nghiên mình khiêm nhưỡng mà hạ nhẹ đầu xuống góc 90’ khòm người mà đi qua, không phải tôi sợ đâu tuyệt đối không phải.

Đi qua được hắn lòng như đang lên đỉnh, mặt trời chân lý chói qua tim, ánh sáng của Đả… à mà thôi. Khoan nhìn lại thì hắn đang làm gì vậy, hắn ta quay mặt vào tường, hai tay đang dúi dúi gì đó,hừm thật đáng quan ngại, chờ đã! không phải dúi vào mà là hắn móc ra thứ gì đó. Đừng nói là ……… không mắt tôi (my eyes is ‘bị thiêu đốt’) thứ đó dài ngoằn như của một con ngựa vậy gân guốt nổi lõm chỏm nhìn dị quá,rồi hắn chĩa vào tường, đừng hỏi tôi cảnh sau đó là gì, lúc đó tôi đang ói tại một chỗ gần đó rồi.

Bạn nói tôi ysl , thử nhìn đi rồi biết. Tôi tự hỏi bọn giống cái ở đây sướng ra sao nhưng thôi nghĩ đến thêm đen não. Không biết tôi có nó không nữa để từ từ tìm hiểu vậy. Đi được một khoảng vắng nữa tôi mới bắt đầu suy nghĩ, thế quái nào từ lúc mình gặp đến lúc đi qua mà hắn còn không nhìn vào mình chỉ nhìn qua lại rồi sao đó làm chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đó. Hay là tôi có khả năng tàng hình, xét lại cũng có lý, tàng hình thì kẻ nào mà thấy lúc đi qua chứ, chỉ là vô tình mình đi qua người ta lúc người ta đang ‘bận’ nên mình hiểu nhầm thôi.

Vậy lúc đó cuối đầu làm gì vậy trời, càng nghĩ thấy mình càng khùng, cuối đầu trước một người lạ mặt mặc dù người đó không hay biết gì cả, muốn đi tự tử. Nhưng chưa phải bây giờ, nơi đây, thế giới này là ước mơ của mọi thằng đàn ông, đến đây để lạp Harem, thể hiện các kiểu con đà điểu, tôi không thể chết sau khoản thời gian cực nhọc này được. Có chết cũng phải trên giường đầy gái.

Yub quyết định vậy đi. Tôi định thử xuất hiện trước mặt một tên, có gì nguy hiểm cứ đưa con bài tẩy ẩn thân ra mà chơi, kế sách khá được đấy nhỉ. Cái khả năng tàn hình này, sau một đêm khám khám phá phá tôi gần như thành thục , dấu hiệu nhận biết là khi tôi tàng hình, tôi sẽ thấy cơ thể tôi trong suốt, nó giống thủy tinh vậy có thể thấy được 1 phần nào đó còn những đối tượng khác không thấy gì tôi cả. Hehe khả năng mà bao chàng trai mơ ước, cái mà làm gì cũng không bị thấy nó thật là sâu rộng, thật tuyệt vời tôi đã bắt đầu thấy bản thân có ít sau nhiều năm ăn hại à nhầm ăn nhờ tại nhà ba mẹ.

Kìa mới nhắc đã thấy một tên, hắn đi lẽ nên chắc không gì thiệt hại cho tôi được. À sẳn nói luôn hình như tôi không cần ăn uống gì cả, đúng nghĩa hít không khí mà sống luôn, vậy mà vẫn bày tiết được, thật vi dịu( This is a Magic). Tên đó ngơ ngơ nhìn tôi khi tôi nhảy ra trước mặt hắn, bất quá thì 1vs1 thua thì mình ẩn thân mà chạy không gì phải sợ.

Ơ kìa kỳ vậy cà, hắn quỳ xuống như đúng rồi vậy. Chẳng lẽ nào……. . -Thưa chúa tể- hắn nói vậy Tôi khá sốc khi hắn nói vậy.Ha vậy mà 2 hôm nay trốn chui trốn nhủi như một con côn trùng. ‘Thì ra là vậy, ra là vậy.Ừm mình là chúa tể’ . Ha từ nay ta sẽ là chủa tể của cái hang đông này. À mà nhớ vụ hôm bữa cúi đầu chào thằng kia may mà nó không thấy, nó mà nhìn thấy chắc lấy quần mà đội.Haizz! Vậy mà ở đây không một ai mặc cho dù chỉ một cái quần nữa mới chán.Họ không thấy quê nhỉ, chắc là bán nhân sử dụng lông như trang phục nhỉ? Nói văn hoa tí síu là hòa hợp với thiên nhiên Hồn nhiên như cây cỏ. Vì tôi cũng đang Xỏa vì môi trường nên chăm chút tí síu vậy. Mà thêm vụ nữa chắc có đào hố mà chui xuống vậy.

Overlord Fanfiction - Brain The Solitary sword
Overlord Fanfiction - Trốn Thoát

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!