Lãng quên

Một ngày kia tỉnh dậy, nhìn thấy mặt vợ mình bên cạnh, hình như đã lâu lắm rồi không nhìn rõ ràng vào mặt cô ấy… Cảm giác xa lạ đến thế! Chẳng lẽ đây là người đã sống với mình đến nửa cuộc đời?

Nằm trong phòng sau sinh, dù là đứa con thứ 2 rồi mà vẫn mệt nhọc quá, dù là cuộc vượt cạn rất tốt đẹp. Mẹ lui cui pha sữa, rồi bón từng thìa. Tay mẹ sao nhăn nheo quá vậy? Rồi lưng mẹ đã còng xuống, khuôn mặt sao quá già nua mệt mỏi thế kia?

Bất giác cồn cào một nỗi thương xót! Thì ra ở cùng một nhà nhưng lâu lắm rồi mình không để ý những thay đổi tuổi tác ở mẹ nữa. Đến tận hôm nay, trên giường sinh thế này, mới nhìn kỹ mẹ.

Nhà có hai anh em, đi thì thôi, về đến nhà là đứa nào lao vào phòng đứa ấy. Nói chuyện với nhau dăm ba câu bằng chat zalo, tiết kiệm tối đa năng lượng cơ thể cho lời nói vì vậy mà lúc nào cũng im ắng. Tiếng nói duy nhất trong nhà là tiếng phát ra từ TV.

Rồi một ngày em gái lấy chồng, một đứa em rể hứa hẹn cũng kiệm lời như thế… Nhìn em gái mặc áo cô dâu, thật lạ lùng hóa ra nó cũng xinh đẹp, nhưng có vẻ gì đó chẳng gần gũi tí nào. Nó cũng ngắm mình bằng ánh mắt băn khoăn pha chút sững sờ, rồi thốt lên: “Anh hai lạ quá ta…”. Không biết bao lâu rồi mình và nó không có chuyện gì để nói với nhau?

Lẽ nào trong mọi người chúng ta đều có một chút lãng quên.

Hoa Hồng Tặng Cho Mẹ
Hai anh em

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!