Overlord Fanfiction – Cuộc chiến huyền thoại – Chương 4

Cuộc chiến huyền thoại – Chương 4

Tác giả : Nguyen Hoang Long. [ Yo ] (Thành viên group MBB)

Tộc Nhân Mã đứng thành hàng dài, thân hình nữa người nữa ngựa đầy cơ bắp, nếu cho năm người bình thường đánh nhau với một Nhân Mã, thì năm người đó sẽ khó bề thắng được.
So về tốc độ và sức lực, Nhân Mã mạnh gấp đôi loài người, nhưng về trí thông minh của tộc Nhân Mã có lẽ hơi chậm tiêu một chút, bởi vậy khi có một cá nhân nào mang tính chất thông minh thì sẽ được làm người đứng đầu, thường chỉ có hoàng tộc mới có trí thông minh hơn bình thường.
Vì cả tộc chỉ có duy nhất một người đứng đầu được coi là Trưởng tộc, cũng bởi vậy mà đội quân của họ đứng rối loạn, không theo hàng ngủ nào, nhưng cách chiến đấu cơ bản thì họ biết thừa, cho thương thủ đứng trước, phía sau lưng là dàn cung thủ ẩn nấp sau những thân cây của khu rừng. chỉ cần Tộc trưởng vẫy tay là cung thủ sẽ bắn tên, ngay sau đó đội thương thủ tiến lên tấn công kẻ địch.
Vị Trưởng tộc đứng trước hàng ngủ, đều khiến người khác nhận biết ông là Trưởng tộc bởi do bộ râu khá dài màu đen, tay trái của ông cầm một chiếc khiên ma pháp hình thoi, bên tay phải cầm chiếc Hammer ma pháp màu bạc, hai thứ vũ khí ấy đều ánh lên màu xanh lục thạch. Sau lưng ông có hai người hộ vệ cũng được trang bị vũ khí ma pháp, nhưng có lẽ vũ khí ấy không mạnh bằng thứ mà Trưởng Tộc sở hữu.
Ông nhìn đội viễn chinh Undead trước mặt, trong cuộc đời của ông chưa bao giờ thấy đội quân Undead nào lớn mạnh như thế, và tất cả còn được trang bị vũ khí ma pháp cấp cao toàn thân, điều này khiến cho ông cực kì kinh ngạc.
Song ông đưa mắt nhìn người mặc bộ giáp đen đang ngồi trên con hắc mã hai sừng. Hắc mã hai sừng là loài linh thú trong truyền thuyết, người cưỡi được nó chắc chắn không tầm thường. Chỉ cần nhìn cũng đã biết tộc Nhân Mã không có cơ hội nào chiến thắng đội quân Undead này, lão Trưởng tộc cố gắng giữ bình tỉnh, bước lên vài bước để nói chuyện với người mặc bộ giáp đen kia.
– Tôi là Tộc trưởng của tộc Nhân Mã, Lafcadio, xin cho hỏi các vị là ai và đến vùng đất của chúng tôi làm gì.?
Người giáp đen cũng tiến lên vài bước.
– Đây là đội quân của Đại Lăng Tẩm Nazarick, Hãy làm nghi lễ, quỳ xuống mà diện kiến Đấng Tối Cao.
Lafcadio cùng hai hộ vệ ngạc nhiên khi nghe tên Đấng Tối Cao, chưa bao giờ họ nghe đến cái tên đó.
– Đấng tối Cao là ai, tôi chưa từng nghe đến cái tên đó trước đây, nhưng tại sao chúng tôi phải hành lễ một người vô danh.?
– Láo xược.- Người Giáp đen tức giận, lấy ra từ sau lưng một chiếc rìu, xoay vòng và chỉ thẳng mặt Lafcadio – Đấng Tối Cao mà các ngươi gọi là vô danh ư, các ngươi phải chịu tội chết.
Lafcadio cảm nhận được một luồng sát khí rất lớn tỏ ra từ người giáp mặc đen kia, ông run rẫy cầm chặt chiếc Hammer trong tay, dù biết rằng không thể nào chống chọi lại sức mạnh ấy, trong phút chóc ông tưởng tượng ra viễn cảnh sự tàn lụi của bộ tộc mình. Khi ông đang cảm thấy sự tuyệt vọng bao trùm, bỗng có một tiếng nói phá tan sát khí ấy.
– Dừng lại, Albedo.
Lafcadio nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, ông nhìn thấy một Undead bước ra từ hàng ngũ, nói chính xác hơn là đám quân xương xẩu ấy từ từ né thành hàng tạo ra một con đường cho vị Undead ấy bước đi. Lafcadio nhìn thanh quyền trượng trên tay vị Undead bí ẩn kia, cùng với chiếc áo khoác màu đen tuyền, ông đoán đây có lẽ là Đấng Tối Cao mà người giáp đen kia vừa nói lúc nãy, thân thể hắn phát ra sát khí chết chóc còn hơn người mặc giáp, sức mạnh của vị Undead này không thể nào xem thường được, sát khí ấy không chỉ khiến một mình Lafcadio bất động sợ hãi, mà còn khiến cả bộ tộc Nhân Mã đang có mặt trên chiến tuyến điều phải kinh sợ. Vị Undead kia nhìn hàng ngũ của tộc Nhân Mã, và hướng mắt nhìn Lafcadio
– Xin chào các vị, ta xin tự giới thiệu, ta là Ainz Ooal Gown, chủ nhân của Đại Lăng Tẩm Nazarick. Người mặc giáp đen đây là Albedo, Tổng thủ vệ của Nazarick.
Lafcadio cố gắng định thần để có thể đáp lại lời nói của Ainz, dù cố gắng để không tỏ ra sợ hãi, nhưng ông không thể nào ngừng run rẫy.
– X..Xin chào ngài Ainz Ooal Gown, tôi xin giới thiệu lần nữa, tôi là Lafcadio, Trưởng tộc của tộc Nhân Mã.
– Lafcadio à. Được rồi, đây là mảnh đất của tộc Nhân Mã phải không.?
– Đúng vậy, thưa ngài Ainz Ooal Gown.
– Cứ gọi ta là Ainz là được – Ainz xua tay – Các ngươi thấy thế nào khi về Vương quốc Sorcerous của ta, đấy là vương quốc dành cho tất cả mọi chủng tộc sống hòa bình với nhau, dưới sự cai trị của ta.
Lafcadio nhăn mặt tỏ ra khó chịu, mặt dù biết người này rất mạnh, nhưng bản tính của một chiến binh không cho phép ông khuất phục, quan trọng nhất là bộ tộc của ông rất tôn thờ Ancienr Flame Dragon, nên không thể nào quy hàng kẻ địch mà đánh mất đi tôn kính ấy.
Ancienr Flame Dragon đã bảo vệ bộ tộc Nhân Mã đã được hơn hai trăm năm nay, bởi vậy họ không thể nào vì ham sống mà phản bội người bảo vệ họ được. Hơn nữa, một phần nào đó Lafcadio nghĩ rằng Chúa tể của họ sẽ cứu bộ tộc mình trước sự đe dọa của Ainz.
– Vậy tôi xin gọi ngài là Ainz dono, cám ơn ngài đã có nhã ý, nhưng chúng tôi xin từ chối lời mời đó. Đối với chúng tôi, chỉ có một Chúa tể duy nhất là Ancienr Flame Dragon, nên chúng tôi không thể nào khuất phục trước ngài.
– Vậy nếu ta nói, ta sẽ tiêu diệt Ancienr Flame Dragon, và chiếm lấy mảnh đất này thì sao.?
Câu nói đó của Ainz khiến cho đội quân Nhân Mã không thể nào tin vào tai mình, họ nhìn nhau sợ hãi, nhưng vẫn có vài chiến binh cứng cõi tỏ thái độ tức giận, bản thân Lafcadio cũng rất phẫn nộ trước lời nói đó, không đời nào một Dragon Lord được xếp loại Huyền thoại lại chết dưới tay của một Undead. Mặc dù ông thấy Ainz thật sự rất mạnh, nhưng không vì thế mà ông lại tin một lời nói vô lý.
– Thật sự hoang đường, làm sao có chuyện Ancienr Flame Dragon lại có thể thua với một người như ngươi chứ.
Albedo và Shalltear đang đứng phía sau Ainz toát ra sát khí cực lớn, khiến cho Lafcadio sợ hãi phải lùi về sau vài bước. Shalltear tiến lại gần Ainz.
– Thưa Ainz sama, xin hãy hạ lệnh cho chúng thần tiêu diệt hết bọn rác rưởi này, bọn chúng đáng tội chết khi dám nói những câu xúc phạm Đấng Tối Cao.
– Không cần đâu..
Ainz vỗ vai Shalltear.
– Thứ ta cần là con rồng, còn bọn Nhân mã này rất có ích cho Nazarick nên ta phải thuyết phục bọn chúng trở về Vương quốc Sorcerous.
Tộc Nhân Mã cũng giống như tộc Lizamen, là những chiến binh thiện chiến, khi họ quy phục Nazarick thì chắc chắn đội quân của Ainz sẽ thêm một phần lớn mạnh. Ainz nhớ lại một trò game mà lúc nhỏ anh đã chơi, game mang thể loại GBA Fantasy, mang tên Fire Embler.
Người chơi phải đi qua nhiều vùng đất để chiến đấu, trong cuộc hành trình ấy, người chơi phải tìm và thương lượng với các chiến binh khi muốn họ gia nhập đội quân của mình. Từ lúc đến New World, Ainz đã thương lượng và thu phục thành công với tộc Người lùn và Lizamen, bởi vậy nên anh phải hạn chế giết chóc vì vẫn giữ lời nói “ Không muốn cai trị Thế giới bằng sự sợ hãi.” Sau mớ suy nghĩ, Ainz quay lại cuộc hội thoại với Lafcadio.
– Đúng như ngươi nói, Lafcadio. Thật khó tin khi ta tiêu diệt được Ancienr Flame Dragon, nhưng cũng không có gì đảm bảo rằng ta sẽ thua con rồng đó. Ta sẽ cho các ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, ta sẽ tiêu diệt Ancienr Flame Dragon, sau đó các ngươi phải phục tùng ta và cùng ta về Vương quốc Sorcerous. Và điều thứ hai, các ngươi sẽ được tự do khi ta tiêu diệt con rồng, với điều kiện ngay bây giờ ngươi phải chiến đấu để dành lấy sự tự do ấy.
Những điều kiện của Ainz đối với Lafcadio mà nói là sự tận diệt. Ông thầm nghĩ, không biết sau khi phục tùng tên ác quỷ này thì bộ tộc ông sẽ thế nào. Còn nếu thật sự tên Undead này có thể giết được Ancienr Flame Dragon, thì dù có được tự do thì cũng không có ai bảo vệ bộ tộc trước sự đe dọa của các nước lớn mạnh như Pháp quốc. Chẳng có đường nào để lui trước hai lựa chọn đó, nhưng vì là một chiến binh, Lafcadio phải chiến đấu để bảo vệ bộ tộc của mình, dù biết tỉ lệ thắng gần như bằng không.
– Vậy tôi xin chọn điều thứ hai, nhưng tôi xin có một yêu cầu.
– Được rồi, ngươi cứ nói.
– Nếu như tôi thua, ngài hãy tha cho bộ tộc của tôi.
Lời khẩn cầu của Lafcadio làm cho đội quân của mình hết sức ngỡ ngàng, dẫu biết rằng họ không thể thắng được đội quân Undead hùng hấu ấy, nhưng tộc Nhân Mã luôn tự hào rằng họ là những chiến binh thực thụ, nếu có chết thì cũng sẽ chết trên chiến trường, nên việc chưa đánh mà đã nhận hàng thì họ không thể nào chấp nhận được.
Bởi vì thế, khi Trưởng tộc của họ cầu xin sự tha mạng cho bộ tộc khiến họ không thể bình tỉnh được, những tiếng nói yêu cầu chiến đấu dần dần lớn, chưa được vài giây, toàn bộ binh lính hô to “ Hạ gục kẻ thù, hạ gục kẻ thù.” Những tiếng hô vang ấy làm cho Lafcadio vô cùng hãnh diện và cười thầm, sự đoàn kết của họ luôn luôn khiến cho kẻ thù phải run sợ, nhưng lần này thì không, chưa tính đội quân Undead kia, những người lãnh đạo của chúng là Quái vật trong đám quái vật. Lafcadio nhìn một tên Death Night đang đứng ngay ngắn trong hàng ngủ địch, ông thầm nghĩ chỉ cần một tên đấy thôi thì cũng có thể tiêu diệt hết toàn bộ bộ tộc của mình. Lafcadio quát lớn để dập tắt những tiếng hô hào.
– TẤT CẢ IM LẶNG CHO TA.
Toàn đội quân của ông nghe được lời quát ấy đều im lặng ngay lập tức, khi không còn nghe được thêm câu nói nào, Lafcadio tiếp tục nói.
– Ta biết các ngươi là những chiến binh thiện chiến nhất, kinh nghiệm nhất, nhưng lần này không giống như những trận chiến trước kia chúng ta đã từng chiến đấu.
Ông tạm thời ngừng nói và từ từ nhìn Ainz, tên đấy thật sự là một Chúa Tể Địa Ngục, ông hít một hơi thật sâu.
– Bởi vì thế, ta lấy mạng sống của mình để đối lấy sự tự do của các ngươi, nếu thật sự ta thua trận, các ngươi hãy đi đến phía sau lãnh địa của Chúa tể đang yên ngủ, ngài sẽ bảo vệ các ngươi khỏi con quỷ trước mặt.
Không chờ sự phản ứng của ai trong bộ tộc mình nữa, Lafcadio cầm chặt vũ khí của mình và tiến về khoản đất trống phía trước, ông nhìn lên để ngắm bầu trời lần cuối cùng, rồi sau đó đưa chiếc Hammer của mình chỉ thằng vào Ainz.
– Ta đã sẵn sàng chiến đấu, xin mời ngài bước lên, Ainz Ooal Gown dono.
Ainz đưa tay ngăn chặn câu nói và hành động của Lafcadio.
– Ta chưa từng nói rằng ta sẽ đấu với ngươi, nhưng ta cảm phục sự gan dạ và dũng cảm của đó, nên ta sẽ cho Shalltear, thủ hộ giả cấp cao để chiến đấu thay ta, coi như là sự tôn trọng của ta đối với ngươi, Lafcadio.
Ainz ra hiệu cho Shalltear tiến lên phía trước, cô gật đầu nhận lệnh, đưa hai tay cầm thân váy từ từ đi tới. Lafcadio nhìn Shalltear đang lại gần, tư thế không phòng thủ, trên tay không cầm bất cứ thứ vũ khí nào, ông cười nhạt.
– Cô không cần vũ khí khi chiến đấu sao, hay bởi vì ta không đủ mạnh để khiến cô sử dụng đến nó.!?
Shalltear cũng nở một nụ cười, nhưng đây là nụ cười lạnh lẽo, chết chóc.
– Đúng vậy, thứ như ngươi chỉ cần một đòn cũng đủ khiến cho ngươi bay đầu rồi, nhưng vì Ainz sama nói rằng ngài nể phục sự dũng cảm của ngươi, nên ta sẽ cho ngươi ra đòn trước.
– Rồi cô sẽ phải hối hận vì sự khinh địch.
Vừa dứt lời, Lafcadio lao thằng về phía trước, ông vung chiếc Hammer của mình lên và đập thẳng về phía Shalltear, sử dụng skill “ Thunder Hammer.” Những tia sét từ không trung tích tụ vào đầu của chiếc búa, skill đấy là ma pháp bậc ba mạnh nhất mà Lafcadio biết, cả bộ tộc Nhân Mã, chỉ có mỗi mình ông là có thể sử dụng ma pháp này. Ông là người duy nhất biết sử dụng ma thuật công kích và thành thạo toàn bộ vũ khí, chiếc Hammer và khiên ma pháp mà ông đang cầm để chiến đấu là do tổ tiên để lại, từ trước giờ không ai có thể sử dụng chiếc Hammer ấy thành thạo như ông.
Nhưng dù là vũ khí ma pháp, skill ma pháp bậc ba mạnh nhất của ông lại bị Shalltear dùng tay không để đỡ đòn. Khi chiếc Hammer chạm vào tay của Shalltear, những tia sét được tích tụ bị phân tán và tạo ra tiếng nổ lớn, vụ nổ khiến đất cát xung quanh bay tung tóe. Khi nhận ra đòn mạnh nhất của mình bị phá giải một cách đơn giản như thế, Lafcadio chạy lùi về phía sau, ông cắn chặc môi.
– Ngươi có thể đở đòn bằng tay không à.?
Shalltear che miệng cười.
– Đấy là sức mạnh lớn nhất của ngươi sao.? Thật sự chiếc Hammer của ngươi không làm ta bị thương được đâu, ta khuyên ngươi nên dùng skill nào mạnh hơn đi.
Lafcadio tỏ ra cực kì tức giận, ông vứt chiếc khiên của mình qua một bên, hai tay cầm chặt chiếc Hammer.
– Ta sẽ liều chết với ngươi bằng đòn cuối cùng này.
Lafcadio bắt đầu niệm phép cường hóa bản thân. Song ông dồn hết lượng mana mà mình có để sử dụng lại skill lúc nãy, vì đã nâng phép tốc độ cấp trung và sức mạnh cao cấp nên chỉ trong chớp mắt, ông đã đến gần Shalltear và vung chiếc Hammer lên lần nữa. “ Thunder Hammer.” Thêm một tiếng nổ cực lớn khiến cho khói bụi bay khắp vùng. Làm cho Đội quân Nhân Mã không thấy gì ở trung tâm vụ nổ. Họ lấy tay che mắt và cố gắng nhìn diễn biến tiếp theo của trận đấu khi màn khói mờ dần.
Cảnh vật xung quanh dần rõ hơn, tộc Nhân Mã hồi hộp nhìn về phía Lafcadio đang đứng. Họ im lặng nhìn ông, không biết đòn chí mạng lúc nãy có thành công hay không, có vài người thều thào gọi tên ông. Nhưng rồi họ sững sờ khi Lafcadio từ từ ngã xuống đất, nằm bất động. Rồi họ ngước nhìn Shalltear từ từ bước về hàng ngủ. Đội quân Nhân Mã không dám chạy lại nơi mà Lafcadio đang nằm, họ đã quá ngỡ ngàng bởi cái chết của ông. Cho dù Trưởng tộc đã dùng hết sức nhưng lại bị đánh bại chỉ trong phút chốc, điều đó khiến họ sợ hãi mà không thể di chuyển.
Ainz thấy được sự sợ hãi trong từng đôi mắt của bọn Nhân Mã, anh tiến lên vài bước, cất giọng nói vừa đủ lớn để bọn họ có thể nghe thấy.
– Hỡi bộ tộc Nhân Mã, hãy nghe đây.
Trưởng tộc của các ngươi đã tử trận, ta sẽ giữ lời hứa của mình là sẽ không sát hai các ngươi. Nhưng bây giờ, các ngươi có hai sự lựa chọn. Thứ nhất, là chạy về nơi mà lúc nãy Trưởng Tộc Lafcadio của các ngươi nói, và cầu mong sự giúp đở của Ancienr Flame Dragon. Lúc đó ta sẽ không đảm bảo các ngươi sẽ sống sót khi ta tiêu diệt con rồng ấy. Còn thứ hai, các ngươi hãy quy hàng và trở về sinh sống ở Vương quốc Sorcerous của ta, ta đảm bảo các ngươi sẽ được an toàn khi ở đấy.
Ánh mắt của Ainz bừng sáng.
Overlord Fanfiction - Cuộc chiến huyền thoại - Chương 3
Overlord Fanfiction - Cuộc chiến huyền thoại - Chương 5

2 thoughts on “Overlord Fanfiction – Cuộc chiến huyền thoại – Chương 4

  • 07/11/2019 at 10:08 chiều
    Permalink

    Không sắp xếp các chương theo thứ tự cụ thể nên hơi khó đọc

    Reply

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!