Overlord Fanfiction – War Guild Phần 5

Overlord Fanfiction – War Guild Phần 5

Tác giả: TUNG PHAM (Thành viên group MBB)

Một núi châu báu.

Phải, đây là từ duy nhất mà chúng ta chỉ có thể nghĩ đến khi bước chân vào nơi này. Một căn phòng rộng lớn và dường như không thể thấy được phía trên của nó. Nằm ở phần giữa căn phòng là hằng hà sa số những đồng tiền vàng vương vãi và chất cao đến cả chục mét; những chiếc vương miện hào nhoáng lấp lánh ánh vàng kim; vô số chiếc nhẫn với những viên ngọc đủ màu sắc gắn trên bề mặt; những chiếc vòng được tôn lên sự sang trọng với đủ hình dáng, kích cỡ và màu sắc; những viên pha lê to hơn cả nắm tay tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo và thuần khiết dù không nhận được bất kì luồng ánh sáng nào…

Ngước nhìn xung quanh, bạn sẽ thấy không chỉ có vàng bạc châu báu mà còn có hàng trăm đồ vật với đủ kiểu dáng, hình thức và sự hào nhoáng được cất giữ ở những ô nhỏ trên tường: một thanh trường kiếm với khắc họa vảy rồng trên thân và chuôi, một chiếc khiên màu đen nổi bật hình thập giá ở mặt trước, một đôi găng tay sắt hình nắm đấm được bao quanh bởi một ngọn lửa mập mờ, một cây cung giản dị làm từ gỗ lim nhưng lại tỏa ra một luồng khí đen chết chóc, một bộ giáp toàn thân phát ra ánh sáng vàng óng như vầng hào quang..

Có thể nói, những báu vật và những item thuộc hàng top đều được cất giữ tại nơi đây. Đơn giản là bởi căn phòng này chính là Bảo Vật Điện, một khu vực kín của The Great Tomb of Nazarick mà chỉ những người có chiếc nhẫn quyền lực Ainz Ooal Gown mới có thể vào được, là nơi cất giữ những trang bị tốt nhất và hiếm nhất mà tất cả những thành viên guild đã vất vả thu thập được từ trước tới giờ. Làn sương mờ ảo xung quanh nơi này luôn làm họ cảm thấy có chút phấn khích mỗi khi đặt chân vào khu vực này.

Nhưng đó là khung cảnh của 20’ trước.
Và, như xuất hiện từ hư không, hình bóng của 3 thực thể hùng mạnh từ từ lộ ra. Cả 3 kẻ đó đều không phải là con người.
Một bộ xương trắng hếu khoác trên mình một chiếc áo choàng học giả đen tuyền với những nét hoa văn vàng tím, để lộ ra cái hộp sọ trống rỗng không chút da thịt, hai hốc mắt lập lòe hai ngọn lửa đỏ chứa đầy nỗi oán hận và căm thù sự sống.

Đi ngay bên cạnh là một sinh vật hình người với bộ trang phục màu đen chủ đạo, cái đầu dê đội lên chiếc mũ mà những nhà ảo thuật thường sử dụng, cùng hai cặp sừng cong với phần mũi nhô ra hai bên, gợi cho người ta liên tưởng về tên quỷ Lucifer – kẻ đối đầu với Đức Chúa Trời.

Cuối cùng, khi nhìn sang phía còn lại thì sẽ không thể không nghĩ tới – một Paladin ( thánh kị sĩ ). Toàn thân được bao phủ bởi bộ giáp kim loại, tỏa ra thứ ánh sáng màu bạc thuần khiết; đính lên chính giữa phần ngực áo giáp là một viên ngọc lớn mang màu xanh biếc của biển cả. Ở thắt lưng của kị sĩ là một thanh kiếm có lưỡi kiếm sắc bén và đôi lúc lóe sáng cùng một chiếc khiên bạc. Cơ thể anh là hình người nhưng khuôn mặt lại là của một loài côn trùng nào đó.

“ Chà, thỉnh thoảng tôi mới đến nơi này để trang bị một vài vật phẩm hiếm cho việc raid boss, thế mà bây giờ tất cả chúng ta đều phải vào đây và lấy đi gần như tất cả. Dù cho có thắng được trận chiến này đi nữa thì tôi cũng không rõ là chúng ta phải mất bao lâu để khôi phục lại sức mạnh của Ainz Ooal Gown. Có thể là 1, 2 hay 4 tháng chăng…”

“ Bạn lạc quan quá rồi Momonga – san, ít nhất cũng phải mất 2 tháng cho việc xây dựng lại Nazarick, rồi còn những vật phẩm tiêu hao mà chúng ta mất đi… Chỉ nghĩ đến thôi tôi cũng thấy đau đầu rồi…”

“ Phải, nhưng nó chỉ xảy ra nếu chúng ta chiến thắng được trận chiến này…”

“ Ahh, đừng có làm bộ dạng đó Ulbert – san, chúng ta nên tin tưởng vào Punitto – san và kế hoạch của anh ấy.”
“…Bạn nói đúng, dù có lo lắng bao nhiêu đi nữa cũng không giải quyết được điều gì cả…”

Cảm giác như Ulbert Alain Odle đang có ý gì đó sâu xa, tuy nhiên Momonga cũng chẳng buồn nghĩ thêm.

“ Huhh, nghĩ lại tôi thấy thật vô lí khi chúng ta phải lâm vào cảnh này. Việc cứu giúp những Player dị hình tộc thì bị gán cho tội danh xấu xa, trong khi việc săn lùng họ để tăng cấp skill lại được cho là hành động chính nghĩa và hiển nhiên. Xem ra những kẻ đạo đức giả vẫn còn tồn tại rất nhiều thì phải…”

“ Về điều này thì tôi không có ý kiến gì cả. Ngoài ra cũng có thể do họ thường bị chúng ta PK nên đã gây ra thù oán chăng? “

“ Cũng có thể… Hum, những kẻ yếu đuối không có được chiến thắng là bắt đầu đổ lỗi cho hoàn cảnh hoặc cho người khác… Mà, có lẽ chúng ta nên nhanh chóng hoàn tất công việc ở đây thôi nhỉ? Hiện tại mọi người đang dợi ngoài kia đó.”
“ Không cần quá vội vàng đâu, tôi thấy Punitto – san vẫn còn đang thảo luận chút việc với họ mà.”

“…Thật ngạc nhiên khi chúng ta vẫn có thể nói chuyện thoải mái như vậy, dù đó là điều không nên trong tình cảnh này.”
Sau khi tiến hành trinh sát, Numbouu và Nishiki Enrai đã phát hiện thêm hàng trăm NPC lính đánh thuê trong lực lượng địch, ước tính tổng số lượng phải lên đến 1500 người. Tuy vậy, chẳng mấy ai ngạc nhiên về điều này.

Đơn giản là vì Punitto Moe đã dự đoán được nó khi giải thích kế hoạch của anh ta, dù có chút lệch lạc về con số.
Ngoài ra, anh còn nhận ra được sự mâu thuẫn nhỏ của liên minh Revenge thông qua sự đối lập về chiến thuật tấn công, điều này ít nhiều cũng sẽ giúp ích cho Ainz Ooal Gown…

Lúc này, Ainz Ooal Gown hoàn toàn đặt niềm tin vào anh ấy.

Mặc dù trận chiến này liên quan đến sự tồn vong của guild, song tất cả các thành viên đều không thể giấu được sự phấn khích và thích thú. Họ sẽ đối đầu với thử thách lớn nhất và khó khăn nhất từ trước tới nay, thách thức ‘ cuộc chiến vì chính nghĩa ‘ để tiêu diệt ‘ những kẻ xấu xa ‘.

Những vật phẩm tại nơi đây có thể sẽ biến mất, nhưng chẳng một ai cảm thấy chút nuối tiếc nào. Lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng, họ thật sự được đem toàn bộ sức mạnh và trí lực ra để chiến đấu, để bảo vệ những điều quý giá.
Touch Me, Ulbert Alain Odle và Momonga nhanh chóng tỏa ra quanh căn phòng và từ từ trang bị cho mình những item mà họ đã để ở đây, và chỉ sau 3’, họ đã hoàn tất.

“ Huhh, sau cùng thì những item của magic caster như tôi thật nhàm chán, chúng không có nổi 5 điểm nếu xét về mặt thẩm mĩ.”
“ Không chỉ mỗi bạn đâu Momonga – san, tôi thậm chí đã lục tung cả cash shop để tìm cho được một món bắt mắt và phù hợp với mình, nhưng những thứ như thế đa phần không đem lại hiệu quả khi sử dụng. Dù biết ưu nhược điểm bù trừ cho nhau, tôi vẫn không thể có chút cảm tình nào với mấy gã dev. Họ thật sự như c*t.”

Cả Momonga và Ulbert đều chĩa ánh mắt pha chút ghen tị sang Touch Me.

Vừa mang dáng vẻ thuần khiết của thánh kị sĩ, vừa có sự mạnh mẽ của một chiến binh, phần vải khoác một bên vai phấp phới màu đỏ rực, đây đích thị là hình ảnh về một anh hùng lí tưởng. Dù nhìn vào người đàn ông ấy bao nhiêu lần đi nữa, Momonga vẫn không khỏi thở dài. Nhìn sang Ulbert, anh cũng cảm thấy người bạn của mình cùng chung suy nghĩ, mặc dù có thể không chỉ bởi bộ giáp…

“ Lúc này mà nói rằng bạn là người mạnh nhất Yggdrasil thì cũng không phải là quá đáng gì đâu, Touch – san.”

“ …Tôi không đến mức như vậy đâu. Cá nhân tôi tin rằng vẫn sẽ có người mạnh hơn tôi, xét cho cùng thì núi cao vẫn có núi cao hơn, nếu bạn tự cho là bạn mạnh nhất thì bạn nhất định sẽ phải trả giá vì nó.”

“ Tôi hiểu điều đó, thế nên bạn mới quyết định đem chúng đi lần này phải không?”

Vũ khí trên tay Touch Me lúc này không giống như lúc anh vừa bước chân vào đây. Vẫn là chiếc khiên bạc quen thuộc, chỉ khác ở chỗ có một viên pha lê hình con thoi cùng màu với viên ngọc đính trên ngực của anh, được gắn ở chính giữa mặt trước của chiếc khiên. Và thanh kiếm trên tay Touch Me, không phải thanh kiếm có phần đơn giản lúc trước mà là một vũ khí tỏa ra thứ aura khác thường. Xung quanh chuôi kiếm phát ra hào quang vàng óng của mặt trời, trong khi những hạt tinh tú từ vũ trụ như được sinh ra từ lưỡi kiếm mờ ảo.

Momonga, không, bất cứ ai trong Nazarick, khi nhìn vào Touch Me lúc này đều tin rằng họ sẽ không bao giờ thắng được anh, dù cho họ có đấu với anh bao nhiêu lần đi nữa.

“ Ahh, nhớ lại lần tập kích The Great Scorpion đó, tôi gần như đã bị tiêu diệt nếu không có bạn và Yamaiko giúp đỡ kịp thời… Bạn nói phải, vì bảo vệ guild cùng tâm huyết của chúng ta, tôi sẽ hoàn toàn nghiêm túc trong cuộc chiến này.”

“ Bạn khiêm tốn rồi đó, nếu không có bạn thì lần đó chúng ta ăn ngập hành mất…”

Ở lần đó, guild quyết định tổ chức săn quái tại khu vực hoang mạc Midgard nhằm tìm kiếm một dugeon ẩn theo lời đồn trên mạng. Hậu quả là tìm gần 1 tiếng mà vẫn không ra, và khi cả bọn nghĩ rằng đã dọn dẹp xong đám quái thì bất ngờ một con bọ cạp to gấp 10 lần con người lao lên giữa nhóm và tấn công, khiến mọi thứ trở lên hỗn loạn. Chỉ duy nhất Touch Me là vẫn bình tĩnh, vừa tấn công vừa thu hút con boss để party có thời gian ổn định lại đội hình, làm anh hao tổn nhiều skill và cash item. Và khi tưởng như anh sắp bị tiêu diệt thì các đồng đội mới bắt đầu hành động và vất vả lắm mới có thể tiêu diệt được con boss. Rất nhiều drop item, data crystal hiếm rơi ra, và cả team quyết định Touch Me giữ 2 viên pha lê giá trị nhất làm nên thanh kiếm này, dù Touch Me đã nhiều lần từ chối.

“ Lần đó đúng thật là chúng ta và cả tôi đều không nhận ra được cái bẫy ngu ngốc đúng kiểu của lũ dev đó.”

“ Huhh, không có bất cứ dấu hiệu nhận biết nào, chỉ khi chúng ta đến đúng vị trí thì nó mới thò đầu lên…”

“ Không nên nhắc lại chuyện cũ làm gì cả Ulbert – san, dù sao cũng nhờ đó mà chúng ta mới thu hoạch được nhiều thứ giá trị.”

“ Một người luôn chiến thắng như bạn… Mà thôi, quên những gì tôi vừa nói đi…”

Khuôn mặt của Touch Me không thể biểu đạt cảm xúc, tuy nhiên Momonga vẫn nhận ra được một nụ cười vui vẻ từ người bạn của anh. Cả Ulbert nữa, anh ấy đang kìm nén cảm xúc tiêu cực của mình đối với Touch Me…

Dù trước kia họ thường xa lánh nhau và cãi cọ lẫn nhau, nhưng khi có vấn đề lớn cần sự đoàn kết và phối hợp đồng đội thì họ luôn gạt bỏ mâu thuẫn san một bên và cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.

Hình ảnh hai người bạn vốn không mấy thân thiết đang bắt tay nhau khiến lồng ngực của Momonga ấm áp khó tả…
“…Như vậy thì chúng ta cũng nên tới khu bí mật thôi hai người.”

Nháy mắt, cả ba người họ bay lên cao, qua những dòng máu của Jomungard tới một cánh cửa màu đen. Ulbert nhanh chóng đọc lên “ Ainz Ooal Gown vinh quang “, cánh cửa sau đó hiện một vài kí tự phức tạp rồi lộ ra một hành lang dài, cùng ánh sáng mờ ảo chiếu vào trong.
“Hắn ta vẫn luôn thích mấy trò tỉ mỉ quá mức cần thiết này. Ai mà nhớ nổi mấy thứ chết dẫm đó cơ chứ…” Ulbert vừa đi vừa lầm bầm về người bạn Tabula Smaradina. Ba người bắt đầu bước đi trong yên lặng. Tới căn phòng cuối hành lang, với một chiếc bàn nhỏ và hai chiếc ghế sofa. Ngồi trên ghế là một sinh vật với cái đầu như quả trứng gà, khuôn mặt chỉ có ba hốc đen trống rỗng, khoác trên mình bộ quân phục tựa như của Đức Quốc Xã.

Tên của hắn là Pandora’Actor, một NPC lv 100 do Momonga tạo ra với nhiệm vụ canh giữ các bảo vật. Trông thấy bóng người, hắn ngay lập tức đứng dậy và làm động tác cúi chào kiểu quân nhân.

“ Chào mừng quý vị ghé thăm Bảo Vật Điện! Ngọn gió nào đã đưa những Đấng Tối Cao đáng kính của tôi tới nơi này? “

Nhìn kiểu cách của hắn, Momonga không khỏi cảm thấy xúc động. Anh luôn ưa thích những bộ trang phục quân đội mạnh mẽ, những cung cách và tư thế oai nghiêm ‘ngầu lòi’ ngay từ nhỏ, và anh đã cố gắng thi đỗ vào các trường quân đội để được như họ, dù cho nó không thành công. Anh thậm chí còn lưu lại video về những buổi lễ trang trọng của đất nước, nơi mà những người lính xếp thành hàng dài cùng những động tác khoa trương và đều đều một cách hoàn hảo. Dù biết rằng sở thích này có chút trẻ con, anh vẫn không thể ghét nó mà bỏ đi cho được.

Vì thế, khi tạo ra Pandora’Actor, vì không có nhiều công dụng trong việc bảo vệ Nazarick nên anh đã đưa vào nó những ước mơ và mong mỏi một thời của mình, để ít nhất thì anh cũng có cảm giác là ước mơ đó trở thành hiện thực.
“ Chúng ta tới đây để lấy những World Item.”

Theo Punitto Moe, những WI sẽ đóng vai trò quyết định trong cuộc chiến này, bao gồm cả vấn đề chiến thuật cũng như tăng cường sức mạnh. Vì vậy, 3 người họ đã được giao việc tới Bảo Vật Điện tới

“ …Touch – san, bạn đâu cần phải chào ‘nó’ như vậy? “

“ Ahh, dù là NPC nhưng tôi thấy vẫn phải nên chào một câu, dù sao thì ‘nó’ cũng làm nhiệm vụ bảo vệ nơi này mà? Bạn không thấy ‘nó’ có chút cô đơn sao?

“ Về điều này thì bạn không cần phải lo lắng, tôi đã cài đặt cho nó là yêu thích các bảo vật, nên hắn sẽ không thấy buồn chán đâu.”
“ Ahh, gome gome, có lẽ tôi lại lo chuyện thừa thãi rồi.”

“ Không sao đâu Touch – san…”
Họ đi qua Pandora’Actor và bước đến một hành lang khác. Không lâu sau, họ tiến đến một căn phòng phía cuối hành lang. Cuối cùng cũng đến nơi sâu nhất của Bảo Vật Điện, nơi cất giữ những WI hùng mạnh.

Thay vì gọi là căn phòng thì sẽ đúng hơn nếu gọi nó là một khoảng bóng tối vô tận. Loại bóng tối này khá đặc biệt, kể cả [ Dark Vision ] cũng không thể quan sát hay nhìn thấy bất cứ điều gì. Tuy nhiên nếu dùng nó vào mục đích cất giấu hay ẩn nấp thì chỉ là trò vặt với những Player. Việc tạo ra bóng tối này chỉ là một chút giải trí đến từ Luci★Fer – hắn ta luôn nghĩ ra những trò đùa nhằm trêu chọc mọi người, dù một số lần những trò đó gây ra rất nhiều rắc rối và hỗn loạn. Thông thường thì luôn như vậy, nhưng khi Momonga bước chân đầu tiên vào căn phòng, trong nháy mắt, một luồng ánh sáng thuần trắng mạnh mẽ không biết từ đâu đến tỏa sáng khắp căn phòng tối tăm, khiến nơi đây xuất hiện như một giấc mơ trong sáng và không chút tì vết của những đứa trẻ vừa được sinh ra.

Và khi bước đến trung tâm căn phòng, thanh âm nhẹ nhàng của một người con gái vang lên.
“ Xin dâng lên ngài báu vật của thế giới này! “

Sau đó, dưới một nơi giống như nền nhà, 11 vật thể với những hình thù kì lạ và hào nhoáng từ từ bay lên và dừng lại cho đến khi bằng với khuôn mặt của Momonga.
Phải, 11 vật thể đặc biệt này chính là World Item, những item hùng mạnh bậc nhất trong Yggdrasil, ẩn chứa năng lực có thể thay đổi sự cân bằng của thế giới.
“ Blue Planet – san và ngài Doctor của chúng ta đúng là hợp nhau nhỉ, dù chỉ là nơi cất giữ WI mà cũng đến mức như vầy… Phải thú thật là tôi chưa bao giờ hết ngạc nhiên mỗi khi đến nơi đây…”

“ Dù có vẻ hào nhoáng nhưng tôi thấy căn phòng cũng đẹp đó chứ. Bạn thấy sao Ulbert – san? “
“ …Ahh, tôi cũng nghĩ giống bạn Touch – san, dù sao thì để có được những WI kia mà Ainz Ooal Gown đã phải đổ xuống không biết bao nhiêu mồ hôi và công sức mới có được. Thế nên chúng xứng đáng với căn phòng này.”

Đúng vậy. Mỗi khi nhìn ngắm hay cầm trên tay một WI, Momonga không thể không hồi tưởng lại những ngày tháng gian nan và cực khổ bất tận để có được chỉ một trong số chúng, cùng với kỉ niệm về sự đoàn kết, phối hợp ăn ý, tinh thần đồng đội của tất cả các thành viên Ainz Ooal Gown.
Và cũng chính vì quý giá như vậy nên những WI này luôn được cất giấu ở nơi kín đáo nhất, hiếm khi được đưa ra thế giới bên ngoài. Nhưng cuối cùng, khoảnh khắc mà chúng được sử dụng, nhất là với mục đích để bảo vệ The Great Tomb of Nazarick – căn cứ và cũng là ngôi nhà chung của Ainz Ooal Gown, trái tim của Momonga, không, của Suzuki Satoru không khỏi đập dồn dập và mạnh mẽ. Hẳn là cả Touch – san và Ulbert – san cũng giống như mình thôi nhỉ?

Cầm trên tay một WI, Momonga thốt lên đanh thép.
“ Lần này, nhất định chúng ta sẽ dạy cho đội quân ‘chính nghĩa’ kia một bài học về sức mạnh của những kẻ ‘xấu xa’ là như thế nào!”
“ Phải, tôi có thể tự tin nói rằng sự đoàn kết của chúng ta sẽ không bao giờ bị phá huy hay chia rẽ bởi bất kì kẻ thù nào cả! “
“ Hohoh, tôi không thể chờ đợi được việc cho chúng xem sức mạnh hủy diệt của class mà tôi sở hữu lợi hại đến nhường nào! “
“ Như vậy, chúng ta bắt đầu thôi! “

Cầm trên tay những WI, ba người họ cùng rảo bước ra khỏi căn phòng, mang trên mặt sự háo hức và mong đợi vào một trận chiến lớn nhất từ trước tới nay. Những WI trên tay họ không ngừng tỏa ra những sắc màu sặc sỡ, giống như niềm vui và sự hạnh phúc khi sẽ được chứng tỏ sức mạnh to lớn của chúng trong trận chiến khốc liệt sắp tới, một cuộc chiến một mất một còn.

Chương 14.5 : The Holy Kingdom
New Nazarick - I : Sự chuyển mình của Nazarick

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!